Đế Hoàng Thư

Chương 143

Lúc này, không còn nghe thấy tiếng chém gϊếŧ dưới thành Thanh Nam. Nơi An Ninh đứng chìm ngập thi thể tướng sĩ Bắc Tần.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa như sấm vang lên trong thành. Thương binh trên đầu thành quay đầu nhìn, thấy tinh kỳ Đại Tĩnh, tiếng hoan hô vui mừng vang lên trong tình cảnh tuyệt vọng. Binh sĩ dưới thành lập tức mở cổng thành cho quân tiếp viện gϊếŧ ra ngoài thành.

Ngoài thành, binh sĩ Bắc Tần gϊếŧ tới cổng thành chỉ còn hai mươi ba mươi ngàn, mệt mỏi rã rời, nghe thấy động tĩnh trong thành, đại quân rút lui trong sự kinh hoàng.

Ngay khi Uyển Thư và Ôn Sóc xông ra khỏi cổng thành, đã thấy đại quân Bắc Tần rút như thủy triều, còn cả ...... bóng lưng của An Ninh.

Nàng đứng giữa núi thi thể, thẳng tắp cứng rắn, đầu hơi rũ xuống, trường kích trong tay chỉ thẳng lên trời, chuôi cắm xuống đất, máu chảy dọc theo trường kích.

Thành Thanh Nam huyên náo bỗng im bặt vì cảnh tượng này.

Ôn Sóc cảm thấy không ổn, nhảy xuống ngựa, chạy về phía An Ninh. Khi lao đến trước mặt nàng, hơi thở đột nhiên ngưng trệ.

An Ninh được bọc trong khôi giáp, vết máu khắp mặt và cơ thể, không động đậy. Ôn Sóc vươn tay mấy lần, mới cởi được nón giáp của nàng xuống.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Ôn Sóc lảo đảo vài bước, che miệng mở to mắt.

Sắc mặt An Ninh tái nhợt, hai mắt nhìn về phía trước, một thanh trường kiếm xuyên qua bụng, sớm đã không còn hơi thở.

Nhưng dáng đứng của nàng vẫn toát lên một tinh thần chiến đấu kiên cường.

Dù có ngàn quân vạn mã của Bắc Tần xông qua, cũng không dám quật thân thể nàng ngã xuống.

Nàng cuối cùng đã giữ được thành Thanh Nam, giữ được nơi chôn hài cốt của tám mươi ngàn quân Đế gia, dù phải trả giá bằng mạng sống.

Ôn Sóc tới gần nàng, hai mắt đỏ bừng. Hắn quỳ xuống đất, giọng nói như chết lặng "Điện hạ, thành Thanh Nam đã giữ được rồi."

Uyển Thư ở phía xa không thể tin được nhìn cảnh này, lời dặn dò của Đế Tử Nguyên lúc nàng rời thành Nghiêu Thủy vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng nàng chỉ tới kịp để bảo vệ công chúa An Ninh đã hi sinh trên chiến trường!

Uyển Thư nhảy xuống ngựa, lảo đảo ngả nghiêng chạy tới trước mặt An Ninh, quỳ xuống đất.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, thương binh trên tường thành, tướng sĩ của quân tiếp viện ở cổng thành đều quỳ xuống đất, trên mặt mang theo vẻ bi thương nhưng càng nhiều hơn là sự kính nể. Tôn kính trong mắt bọn họ không phải là công chúa một nước, mà là tướng quân An Ninh vì dân chúng cả thành từ đầu đến cuối chưa từng lùi bước!

"Tướng quân bảo trọng!"

"Tướng quân bảo trọng!"

"Tướng quân bảo trọng!"

.........

Trong ngoài thành Thanh Nam, tiếng đau buồn phẫn nộ hào hùng như chấn động trời xanh.

Thân thể đứng thẳng, tay cầm trường kích của An Ninh vẫn mang theo sát khí nghịch thiên, như thể cái chết của nàng không làm mất đi quyết tâm bảo vệ thành trì của nàng.

Cảnh tượng đó, dáng người đó, trường kích đó, khôi giáp đó, vĩnh viễn không thể nào quên được.

Nửa ngày sau, Uyển Thư dẫn quân vào trận, buộc quân Bắc Tần phải rút lui, quét sạch toàn bộ bốn mươi ngàn thiết kỵ còn lại của Bắc Tần trong vòng ba ngày.

Sự suy yếu tháo chạy của Đại Tĩnh khi hai nước giao chiến trong vài tháng qua cuối cùng cũng kết thúc ở thành Thanh Nam.

Khi Uyển Thư và Ôn Sóc trở về, đã đích thân đặt đầu của nguyên soái Bắc Tần Nguyên Dã trước mộ của An Ninh tế bái, rưới loại rượu mạnh nhất để bái biệt An Ninh.

Nhiều năm sau, những con dân Đại Tĩnh sống sót sau trận chiến này đều nhớ cảnh tượng này.

Bọn họ mất đi công chúa tốt nhất, tướng quân tốt nhất.

Nhưng nàng vẫn giữ được nguyện vọng cuối cùng, giữ được thành Thanh Nam.

Khi trận chiến thành Thanh Nam kết thúc, đã là ngày thứ sáu. Tiên Vu Hoán dưới thành Nghiêu Thủy không có tin tức về thành Thanh Nam, ông đoán Đế Tử Nguyên đã điều đại quân đi tiếp viện, cuối cùng đã bắt đầu công thành từ hai ngày trước.

Ba mươi ngàn quân phòng thủ chống lại một trăm năm mươi ngàn thiết kỵ, trận chiến vốn áp đảo về một phía này vẫn ngoan cường kiên trì dưới sự chỉ huy của Đế Tử Nguyên.

Công thành ngày đầu tiên, trong thành án binh bất động, khi đại quân Bắc Tần đến gần và leo lên tường thành, Đế Tử Nguyên cho tướng sĩ đổ dầu nóng từ trên tường thành cao vài trượng, lại dùng trường nỏ bắn tên. Đại quân Bắc Tần không kịp phòng bị, tổn thất nặng nề, Đế Tử Nguyên vẫn chưa xuất binh, Bắc Tần đã tổn thất hai mươi ngàn người.

Kể từ ngày đó, sĩ khí Đại Tĩnh tăng cao, Bắc Tần thất bại thảm hại. Tiên Vu Hoán phải mất hai ngày, mới tiêu hết dầu nóng trên người của binh sĩ Bắc Tần. Từ ngày thứ ba, thành Nghiêu Thủy bước vào trận chiến công kích và phòng thủ ác liệt nhất, Đế Tử Nguyên vì để giữ vững lòng quân, mỗi ngày đích thân dẫn binh ra thành nghênh chiến, sau ba ngày, cứng rắn dùng ba mươi ngàn binh mã chống lại cuộc tấn công ngày càng ác liệt của Bắc Tần.

Vào ngày thứ bảy, quân phòng thủ của thành Nghiêu Thủy chỉ còn chưa đầy mươi lăm ngàn người, lúc này vẫn còn tám ngày trước khi quân tiếp viện của Đế gia đến.

Lại là một lượt đình chiến, Đế Tử Nguyên về phủ thành chủ thay chiến bào nhuốm máu, đồng thời bố trí lại binh lực trong thành cùng với Đường Thạch trong thư phòng.

"Hầu quân, Tiên Vu Hoán bắt đầu gấp rồi, khí thế công kích hai ngày qua càng lúc càng gấp gáp. Ông ta muốn chiếm hoàn toàn thành Nghiêu Thủy trước khi quân tiếp viện đến."

Đế Tử Nguyên gật đầu "Ông ta gấp thì càng tốt, với năng lực của Uyển Thư, nhiều nhất là bốn ngày sẽ giải quyết được tình thế khó khăn ở thành Thanh Nam, cố thủ thêm một ngày, đợi bọn họ quay về là được ......"

"May có Hầu quân bố trí tỉ mỉ, trước tiên điều quân giải thế nguy ở thành Thanh Nam, diệt sự trợ giúp của Tiên Vu Hoán, sau đó trở về thủ thành Nghiêu Thủy, xem ra công chúa An Ninh cũng sắp về rồi ......"

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã có một tiểu binh gấp gáp chạy vào "Hầu quân, tướng quân, Uyển Thư cô nương và Ôn thị lang về rồi!"

"Ồ? Uyển Thư còn nhanh hơn ta đoán một ngày." Đế Tử Nguyên cười cười, cất bước ra khỏi thư phòng. Tảng đá lớn trong lòng Đường Thạch cũng rơi xuống, bước theo ra ngoài.

Đế Tử Nguyên dừng lại ngay khi vừa bước ra khỏi cổng lớn.

Ngoài phủ thành chủ, Ôn Sóc mặc đồ tang, đứng thẳng người. Các tướng sĩ đứng cả con đường sau lưng hắn đều buộc vải trắng trên cánh tay phải, cũng trầm mặc lạ thường.

Ôn Sóc nhìn Đế Tử Nguyên "Tỷ, tình thế nguy khốn ở thành Thanh Nam đã được giải quyết."

Đế Tử Nguyên dường như đã đoán ra gì đó, lảo đảo bước chân nhưng không dám tin. Nàng muốn hỏi Ôn Sóc cho rõ ràng, nhưng lại cố kìm lòng. Như thể vô cùng khó khăn, nàng lên tiếng hỏi "An Ninh đâu?"

Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, tướng sĩ sau lưng Ôn Sóc lui sang hai bên, nhường ra một con đường. Uyển Thư mặc áo vải trắng, tay nâng chiến bào nhuốm màu, từ cuối đường đi đến.

Nàng từng bước đi đến trước cửa phủ, quỳ xuống đất, nâng khôi giáp đến trước tay Đế Tử Nguyên, cúi đầu "Tiểu thư, là ta vô dụng. Ta đã đến trễ, lúc chúng ta đến thành Thanh Nam, công chúa người ... người đã ...... hi sinh rồi."

Trước cửa phủ trầm mặc, Đường Thạch đuổi kịp đến nghe thấy lời Uyển Thư nói, lo lắng nhìn sang Đế Tử Nguyên.

Hiện giờ lòng quân của cả thành Nghiêu Thủy đều dựa vào Đế Tử Nguyên chống đỡ, nếu nàng ngã xuống ......

Nào ngờ Đế Tử Nguyên chẳng nói gì, ôm lấy khôi giáp, xoay người đi vào trong phủ thành chủ.

Trong khoảnh khắc xoay người, sắc mặt Đế Tử Nguyên tái nhợt, không còn chút máu, nhưng nàng vẫn đứng thẳng người, cố gắng bước đi trông cực kỳ vững vàng.

Đế Tử Nguyên từng bước đi về phía sân ngoài thư phòng, cho đến khi không còn ai, nàng mới dừng bước chân.

Ông trời đang đùa gì với nàng vậy!

Cảnh tượng tiễn An Ninh đi vẫn còn rành rành trước mắt, nhưng bây giờ nàng chờ trở về chỉ là bộ khôi giáp lạnh giá.

An Ninh? An Ninh đi đâu mất rồi?

"Tỷ." giọng của Ôn Sóc vang lên sau lưng nàng.

"Nàng đâu rồi, tại sao không đưa nàng trở về?" Đế Tử Nguyên cố gắng chịu đựng, có thể nghe được sự run rẩy. Nàng cố gắng đứng thẳng người, cúi đầu, không thấy được biểu cảm.

"Chung tướng quân nói trước khi công chúa xuất chinh đã từng dặn dò, nếu nàng ...... không còn nữa, thì chôn nàng dưới núi Thanh Nam."

Đế Tử Nguyên trầm mặc đứng đó, hai tay cầm khôi giáp lạnh giá tái nhợt.

Ôn Sóc từ trong lồng ngực rút ra một phong thư, đưa đến trước mặt Đế Tử Nguyên "Tỷ, đây là phong thư tìm được trên người công chúa điện hạ."

Đế Tử Nguyên lập tức xoay người. Phong thư trong tay Ôn Sóc nhuộm đỏ màu máu, nàng nhận lấy, cẩn thận mở ra.

Nét chữ quen thuộc, thật khó tin đây thật sự là những lời cuối cùng của An Ninh còn lại trên đời.

Tử Nguyên, nếu ngươi có thể nhìn thấy phong thư này, có nghĩa là ta đã thất hứa, sợ là không thể trở về gặp ngươi nữa.

Tay Đế Tử Nguyên run rẩy, cố gắng hết sức để kìm chế xúc động muốn xé hủy phong thư. Nàng hít một hơi dài, xem lại lần nữa.

Thành Thanh Nam vẫn cổ kính như khi ta mới vào Tây Bắc, nhưng không còn yên bình nữa. Mấy năm trước, ta từng đi ngang đây vài lần, nhưng ta vẫn không dám bước vào. Đây là nơi mà con dân của ta chết oan, ta làm sao dám đến? Lần trở lại này, cuối cùng ta cũng có dũng khí đi thăm bọn họ, nhưng có quân Bắc Tần canh giữ ngoài thành, ta không thể tiếp cận quãng đường ngắn vài trăm thước đó.

Tất cả những khúc mắc, ân oán của hai nhà Hàn Đế đều bắt đầu từ chuyện của tám mươi ngàn tướng sĩ chôn ở núi Thanh Nam, Tử Nguyên, có lẽ đây là nơi vận mệnh của ta. Điều nuối tiếc nhất cả đời này của ta là không giữ được lòng trung thành của họ với Đại Tĩnh, phụ lòng tám mươi ngàn tướng sĩ đó. Nhưng lần này ta chắc chắn sẽ chờ được quân tiếp viện của ngươi để canh giữ nơi chôn cất cuối cùng của họ.

Tử Nguyên, ta rất vui vì cuối cùng ta đã ở đây, không phải ngươi hay hoàng huynh. Hai người vẫn còn cuộc đời rất dài, hai người càng đáng được sống hơn ta.

Hứa với ta, dù tương lai có thế nào, ngươi và hoàng huynh đều sẽ sống tốt.

Nếu ngày sau ngươi có được giang sơn, nhất định phải tốt với con dân Đại Tĩnh.

Nói với Tranh Ngôn, nếu có kiếp sau, ta sẽ không làm công chúa Đại Tĩnh, nhất định sẽ ở bên cạnh huynh ấy cả đời.

Tử Nguyên, bảo trọng.

An Ninh tuyệt bút.

Ôn Sóc đưa tới một cây roi dài, nhẹ giọng nói "Tỷ, công chúa vẫn luôn mang theo bên người, cái này giao cho tỷ." hắn nói xong, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đế Tử Nguyên cầm lấy roi dài, phong thư nhuốm máu trong tay lại nặng nề đến vậy.

"Khốn kiếp, cái gì gọi là ta và Hàn Diệp càng đáng được sống hơn, An Ninh, ngươi đúng là khốn kiếp!" Đế Tử Nguyên thấp giọng gầm lên, phong thư trong tay yếu ớt rơi xuống đất.

Nàng ôm chặt khôi giáp của An Ninh, chậm rãi dựa vào cây khô bên cạnh, quỳ xuống đất, con ngươi đỏ rực.

Tay nàng đấm vào sàn đá cứng rắn, bàn tay cũng rỉ ra máu.

Núi Thanh Nam, ta lại tự tay tiễn ngươi vào chỗ chết.

Rõ ràng là ta giấu ngươi mười năm, khiến ngươi chỉ tội tổ mẫu, ép ngươi chỉ có thể đến Tây Bắc xa xôi!

An Ninh, tại sao ngươi lại chết như vậy? Tại sao phải gánh trách nhiệm không thuộc về mình? Tại sao không sống cho tốt, trở về trách mắng ta?

Tại sao đến cuối cùng chỉ nhớ bảo ta tiếp tục sống tốt!

Trong sân vang lên tiếng nghẹn ngào nức nở trầm thấp, không phải khóc, hơn cả khóc là bi thương hối hận, đau đớn không thể chịu được.

Ôn Sóc đứng ngoài viện, run rẩy không đành lòng quay lại nhìn, dời tầm mắt đi.

Tỷ, nếu tỷ biết đệ là Tẫn Ngôn, biết những gì Điện hạ làm trong mấy năm qua, tỷ có thể từ bỏ không?

Từ bỏ tất cả kiên trì và hy sinh của mười một năm qua, từ bỏ thù hận của Đế gia.

Những tướng sĩ hộ tống khôi giáp của An Ninh trở về quỳ ngoài phủ thành chủ một đêm, mãi không chịu rời đi.

Ngày hôm sau, bình minh dần lên, Đế Tử Nguyên ra khỏi cửa phủ.

Nàng mặc khôi giáp bạc với vết máu không thể phai mờ, đó là khôi giáp của An Ninh.

Nàng bước đến bậc thềm đá, nhìn tướng sĩ Đại Tĩnh không thấy được điểm cuối trên đường.

"Đứng dậy." nàng nhìn lướt qua các tướng sĩ.

"Linh hồn của An Ninh đang ở trên bầu trời Tây Bắc nhìn các ngươi! Trận chiến này mới bắt đầu. Bắc Tần tàn sát dân chúng của ta, chiếm lãnh thổ của ta. Chỉ cần Đế Tử Nguyên ta còn sống, nhất định sẽ tiêu diệt Bắc Tần, nhất thống Vân Hạ, trả lại núi sông yên bình cho con dân Đại Tĩnh, để an ủi những tướng sĩ linh thiêng trên mảnh đất này!"

Nàng rút thanh trường kiếm trên thắt lưng, chém vào con sư tử đá trước cửa phủ, tiếng động lớn vang lên, sư tử đá phút chốc biến thành bột.

"Nếu trái lời thề, Đế Tử Nguyên ta sẽ như đá này, vạn kiếp bất phục!"

Giọng nói đẫm máu xông thẳng lên trời, những tướng sĩ trước cửa phủ đều quỳ dưới đất, hốc mắt đỏ bừng nhìn thống soái của bọn họ, hào hùng cao ngất.

"Nguyện theo Hầu quân, tiêu diệt Bắc Tần!"

"Nguyện theo Hầu quân, tiêu diệt Bắc Tần!"

"Nguyện theo Hầu quân, tiêu diệt Bắc Tần!"

Tiếng hò hét cao ngất hào hùng vang lên trong thành Nghiêu Thủy, hồi lâu không ngừng.

Hai ngày sau, Hàn Diệp ở thành Sơn Nam nhận được tin tức An Ninh tử trận sa trường. Hắn đứng trên đầu thành suốt một đêm. Vừa đầu ngày hôm sau, trên thành Sơn Nam đã vang lên tiếng kèn lệnh Đại Tĩnh xuất chiến phản công.

Cùng lúc đó, thành Nghiêu Thủy sắp diễn ra trận chiến cuối cùng, ý chí chiến đấu của toàn quân Đại Tĩnh ở Tây Bắc được thúc đẩy bởi chiến thắng ở thành Thanh Nam và sự hi sinh anh dũng của An Ninh, nhuệ khí lên đến đỉnh điểm.

Đây sẽ là thời điểm quan trọng nhất và cũng là thời điểm khó khăn nhất đối với Đế Tử Nguyên trên con đường trở thành Hoàng đế.

Nàng không biết trong tương lai không xa, nàng không chỉ mất đi người bằng hữu thân nhất trong đời mà còn mất đi người mà nàng không dám đòi hỏi nhất trên đời này.

Ngươi có thể bước tiếp không? Ngươi vẫn bằng lòng bước tiếp chứ? Ngay cả khi chằng chịt vết thương, cô độc một đời, vẫn bằng lòng đi theo con đường này, bước tiếp sao?

Nếu có thể bước vào dòng thời gian, đứng trước mặt Đế Tử Nguyên đang chinh chiến Tây Bắc. Điều ta muốn hỏi nhất là câu này.

HẾT QUYỂN 1  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất