Đế Hoàng Thư

Chương 235

"Điện hạ, tin thắng lợi, năm ngày trước Thi nguyên soái đã chiếm được Hoài thành, tiến vào nội địa của Bắc Tần."

Trong Thượng thư phòng, Đế Tử Nguyên và Nội các, lục bộ đang nghị sự, Cát Lợi mang theo quân báo từ ngoài bước vào như một cơn gió, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Đế Tử Nguyên nghe xong nhướng mày, nhẹ "Ừm" một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng tán thưởng "Tranh Ngôn có danh 'Quân Thần', qua hai năm nữa e là sẽ vượt qua Thi lão nguyên soái năm đó rồi."

Thi Tranh Ngôn thống lĩnh đại quân chinh chiến Bắc Tần, dưới sự kết hợp của Đế Tẫn Ngôn và Uyển Thư, ba bên Bắc Tần chịu công kích, từng bước rút lui, chỉ qua nửa năm, Đại Tĩnh đã chiếm được mười hai thành trì của Bắc Tần. Toàn bộ biên giới phía Nam của Bắc Tần đều thuộc về Đại Tĩnh.

Vốn dĩ với chiến lực của Bắc Tần, không đến mức chịu không nổi một đòn như vậy, nhưng đáng tiếc Bắc Tần vương Mạc Thiên đã qua đời vì bệnh nửa năm trước, trước khi chết, hắn đã đón muội muội Mạc Sương của mình về vương thành, giao hoàng vị cho Mạc Sương. Sau khi hắn băng hà, Mạc Sương không kế vị, nhất quyết giữ Hoàng thái tử mới ba tuổi lên làm vua, chỉ muốn nhiếp chính triều cương. Dù Mạc Sương được lòng dân và ủng hộ của các võ tướng, nhưng tiếc là nàng không đủ uy hiếp triều đình như hoàng huynh của mình, nàng rời xa triều đình đã nhiều năm, căn cơ đã không còn vững chắc như trước. Điều kỳ lạ là lúc Bắc Tần vương băng hà, Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện tuyên bố ủng hộ Mạc Sương nắm quyền, nhưng từ đó ông cũng bế quan, không hề xuất hiện. Triều đình Bắc Tần truyền rằng Quốc sư đau buồn vì Tiên đế băng hà, sớm đã đi theo Tiên đế, không còn trên đời, hai tháng sau khi Thái tử lên ngôi, phe cánh Đức vương phát động binh biến ở vương thành, dẫn quân xông vào muốn gϊếŧ nàng và tân đế, để tự mình xưng vương. May là Tần Nam Hầu Liên Lan Thanh trong lúc nguy cấp đã ra tay giúp đỡ, gϊếŧ chết Đức vương trong cổng cung, mới bảo toàn được mạng của tân đế và Mạc Sương. Sau khi chuyện xảy ra, triều đình Bắc Tần đại loạn, các tướng lĩnh của phe cánh Đức vương hoảng sợ, lần lượt bỏ chạy khỏi vương thành, khiến biên giới phía Nam tan hoang. Thi Tranh Ngôn đã nắm bắt cơ hội, trong vòng nửa năm đánh chiếm liên tục nhiều thành trì, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đã xâm nhập vào nội địa Bắc Tần, một trận chiến biên giới lại trở thành khởi đầu cho sự vong quốc của Bắc Tần.

Nửa tháng trước, lão tướng Tây Hồng nhiều năm ẩn cư ở Lãng thành Bắc Tần dẫn quân xuất chinh, vốn nghĩ Thi Tranh Ngôn sẽ bị ngăn cản, xem chiến báo truyền đến hiện tại, Hoài thành cũng lọt vào tay Đại Tĩnh, hẳn là lòng người ở biên giới Bắc Tần đã tan rã. Nhớ đến An Ninh đã tử trận dưới thành Thanh Nam năm đó, trong lòng Đế Tử Nguyên nhiều cảm xúc, cũng hiểu Thi Tranh Ngôn đã phải gánh mối thù gia tộc và người mình yêu bao năm qua, e là trong nhiệt huyết sôi trào này, không ai ở Bắc Tần có thể ngăn cản hắn.

"Thi nguyên soái xưa nay có tài dẫn binh, quả không phụ mong đợi của hai vị Điện hạ, nếu Thi lão nguyên soái dưới suối vàng biết được, xem như có thể nhắm mắt rồi. Có điều, nếu Nhiếp chính vương điện hạ và Chiêu vương điện hạ cùng nhau đi, e là không cần đến nửa năm, chỉ trong ba tháng là có thể chiếm được Hoài thành rồi." Hình bộ Thượng thư sờ râu cười, không chỉ khen ngợi tài dẫn binh của Thi Tranh Ngôn, còn trực tiếp tâng bốc Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp.

"Nào có, không có Tĩnh An Hầu giúp đỡ, sợ rằng khó mà chiếm được Bắc Tần, công của Hầu gia cũng không thể thiếu."

Hình bộ Thượng thư bắt đầu, ngoài Hữu tướng và Lạc Minh Tây trong Nội các vẫn bất động như núi, lục bộ Thượng thư đều không ngừng khen ngợi các tướng lĩnh ngoài chiến trường phía Bắc, cho Đế Tử Nguyên đầy đủ tôn nghiêm. Hoàn toàn quên đi những lời ngăn cản Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp khai chiến với Bắc Tần nửa năm trước.

Suy cho cùng, bốn năm trước Đại Tĩnh đã trải qua đại loạn, lại thêm chiến tranh hao tài tốn của, năm đó đại chiến tổn thất binh lực nặng nề, Đông Khiên lại nhìn chằm chằm như hổ đói, các triều thần đều sợ hãi gấp bội, lần lượt dâng tấu can gián, nào ngờ Đế Tử Nguyên không nói một lời, bãi bỏ hết tất cả tấu chương. Cho đến vài ngày sau, Lạc Xuyên dẫn đầu tám mươi ngàn thủy quân đến biên giới Đông Khiên, triều thần cả điện mới nhớ vị Nhiếp chính vương này của bọn họ không chỉ là người nắm quyền Đế gia, mà còn là trại chủ An Lạc trại xưng bá biên giới phía Nam Đại Tĩnh, mấy chục ngàn thủy quân năm đó trải qua nhiều năm thay đổi, dưới sự thống lĩnh của Lạc Xuyên đã trở thành cường giả không thể xem thường.

Mưu tính nhiều năm, hai vị Điện hạ hiện nay đã làm tan rã lòng người ở Bắc Tần, điều này có thể thấy rõ.

Đánh thắng trận, tâm tình cũng tốt, Đế Tử Nguyên thật sự tự hào về đệ đệ và bằng hữu, vui vẻ gật đầu "Tẫn Ngôn quả nhiên ngày càng tiến bộ. Cát Lợi, đi, nhanh chóng gửi quân báo này đến Giang Nam."

Cát Lợi nghe xong, hành lễ gật đầu, mỉm cười đầy ẩn ý "Vâng, Điện hạ, nô tài đi ngay."

Chiến tranh diễn ra, để trấn an dân chúng, Chiêu vương dẫn vài triều thần tuần tra Giang Nam, đã rời kinh vài tháng.

Dù Chiêu vương và Nhiếp chính vương gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng tình sâu nghĩa nặng lại rõ như ban ngày. Bây giờ triều đình Đại Tĩnh yên bình, cũng không thể tách khỏi sự ăn ý giữa hai người về quản lý triều chính.

Chỉ là vẫn có người không nhịn được liếc nhìn vẻ mặt của Lạc Minh Tây, thấy hắn vô cùng bình tĩnh, làm mất đi cơ hội xem kịch hay. Có vẻ như lời đồn giữa Lạc đại nhân và Nhiếp chính vương chỉ có tình thủ túc là hoàn toàn đúng.

Đế Tử Nguyên thoáng nhìn biểu cảm của mọi người, bất giác nhíu mày.

Trước khi Cát Lợi ra ngoài đã bảo cung nô bên cạnh bưng lên bát canh hạt sen trần bì.

"Điện hạ, Tĩnh An Hầu phu nhân sáng sớm đã vào cung, nói người và mấy vị đại thần lo chuyện quốc sự, đặc biệt chuẩn bị cho mọi người."

Vài vị đại nhân từng may mắn được thưởng thức tay nghề của Uyển Cầm, vừa nghe thấy mắt liền sáng lên, nhịn không được mà nhìn chằm chằm hộp canh trong tay cung nô, đến cả Hữu tướng cũng nghiêng người, cười rộ lên.

Đế Tử Nguyên đã một tháng không gặp Uyển Cầm, vừa nghe cũng không khỏi phấn khởi, nhưng cũng không nhịn được mà trách móc "Đã dặn dò ngươi bao nhiêu lần rồi, bây giờ muội ấy thân thể nặng nề, bảo muội ấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng ở Hầu phủ, không có chuyện thì vào cung làm những chuyện này làm gì?"

Hai tháng sau khi Đế Tẫn Ngôn đến biên cương, Uyển Cầm mới biết mình mang thai, hậu nhân Đế gia ít ỏi, đây là một chuyện vô cùng lớn, Đế Tử Nguyên hiện coi trọng thân thể của Uyển Cầm như tình hình vạn biến trên chiến trường Tây Bắc.

"Còn không phải phu nhân nhớ người sao, nô tài vừa mới hỏi Thái y, nói thân thể của phu nhân rất tốt, đi lại nhiều một chút cũng là chuyện tốt." Cát Lợi cười đáp.

Nét mặt Đế Tử Nguyên cũng bớt đi vẻ tức giận, có chút yên tâm hơn, thấy cung nô đang bưng canh cho các triều thần, nàng nhấp một ngụm, mày nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía cung nô bên cạnh Lạc Minh Tây "Bát của Lạc đại nhân đem ra ngoài hâm nóng lại, rồi bưng lên sau."

Lời của Đế Tử Nguyên mang theo chút uy quyền, cung nô bên cạnh khẽ run, vội vàng bưng bát canh ra ngoài hâm nóng lại.

Khi Chiêu vương về triều, có nhiều người muốn xem trò cười của tài tử Nội các vẫn còn trẻ tuổi lại có tài năng tuyệt thế này, nào ngờ Nhiếp chính vương và Chiêu vương càng xem trọng hắn hơn trước, không ai dám nói gì, nhưng không thể tránh khỏi một vài lời đùa vô hại.

Lục bộ Thượng thư nhìn nhau khi nghe Đế Tử Nguyên thản nhiên phân phó, thật sự chưa từng thấy bảo vệ người lại thẳng thắn như vậy, sửng sốt trước sự xem trọng của Nhiếp chính vương với Lạc Minh Tây, ai nấy đều nghĩ ngày sau e là phải xem trọng vị Lạc đại nhân này thêm vài phần.

"Điện hạ, hôm qua Đông Khiên gửi quốc thư tới, nói bằng lòng giúp sức cho Đại Tĩnh, xuất binh đến biên cương phía Tây Bắc Tần. Sau khi đánh bại Bắc Tần, chỉ lấy năm thành trì ở biên cương phía Tây, không biết Điện hạ muốn giải quyết chuyện này thế nào?"

Biên cương phía Tây Bắc Tần và Đông Khiên nối liền nhau, Đông Khiên quan sát trận chiến nửa năm, thấy Bắc Tần bại trận là điều hiển nhiên, dĩ nhiên muốn hưởng được một phần lợi. Bốn năm trước, Đông Khiên bị Bắc Tần xúi giục thôn tính Đại Tĩnh, bây giờ lại muốn nuốt lấy Bắc Tần, có thể thấy người nắm quyền đều luôn thay đổi thất thường, không thể dễ dàng tin.

Còn về quốc thư của Đông Khiên, vài vị trọng thần đều tỏ ra khinh thường, nhưng đều có thái độ tán thành, nói cho cùng, nếu Đông Khiên xuất binh, Bắc Tần sẽ bị bao vây tứ phía, huống chi sau khi thắng lợi chỉ lấy được năm thành, đối với Đại Tĩnh chỉ có lợi, không có hại.

Đế Tử Nguyên lắc đầu "Bọn họ tính hay thật. Năm thành ở phía Tây đều là mạch khoáng của Bắc Tần, trước giờ vẫn luôn có trọng binh thủ thành, nhường năm thành chẳng khác nào nuôi hổ lớn để lại tai họa về sau, bổn vương tuyệt đối sẽ không nhường một thành nào cho Đông Khiên, quốc thổ Bắc Tần cũng không để bọn họ nhúng tay vào."

Nghe vậy, Binh bộ Thượng thư không khỏi can gián "Điện hạ, quốc thư của quốc vương Đông Khiên vốn có ý hữu hảo với chúng ta, nếu chúng ta trực tiếp từ chối ......"

Khi Đại Tĩnh và Bắc Tần có chiến tranh, thái độ của Đông Khiên rất quan trọng, nếu bọn họ xoay lưng đi giúp Bắc Tần, Đại Tĩnh sẽ gặp bất lợi.

Đế Tử Nguyên trở nên lạnh lùng, nói "Hữu hảo? Chẳng qua là muốn thôn tính Bắc Tần. Kinh Dương thái hậu nắm quyền nhiều năm ở Đông Khiên, những năm qua tuổi tác đã cao, nhi tử bà ta không muốn bị khống chế, nên mới muốn xuất binh, tự mình tranh lấy ít uy danh, sớm ngày cướp lại binh quyền từ tay mẫu hậu, Kinh Dương thái hậu dĩ nhiên sẽ không đồng ý. Có thủy quân của Lạc Xuyên uy hiếp, Đông Khiên đã nội loạn phân tranh, bọn họ không có gan chống lại Đại Tĩnh vào lúc này. Ban đầu, bổn vương để Tranh Ngôn tuyên thệ không kéo Đông Khiên vào trước khi xuất quân tại thành Quân Hiến, bọn họ liền nghĩ bổn vương dễ gạt lắm sao, trận chiến năm đó, Kinh Dương thái hậu cũng biết nội tình, nếu Mạc Sương không chết trong trận hỏa hoạn đó, Tam hoàng tử Đông Khiên đương nhiên cũng sớm đã được cứu thoát. Bổn vương nào cần bọn họ đạo đức giả xuất quân đến Bắc Tần, làm mấy chuyện thêu hoa trên gấm. Trận chiến năm đó, Đại Tĩnh gần như nước mất nhà tan, bổn vương sẽ không tha cho Bắc Tần, mà Đông Khiên cũng vậy."

Đây là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên vạch trần dã tâm và hoành đồ bá nghiệp thống nhất Vân Hạ trước chúng thần, Nội các đại thần và lục bộ Thượng thư trong Thượng thư phòng đều sửng sốt, ngoại trừ Lạc Minh Tây, tất cả mọi người đều không che giấu được kinh hoàng.

Vẫn là Hữu tướng Ngụy Gián đứng dậy, hành lễ với Đế Tử Nguyên, cung kính nói "Hai vị Điện hạ có chí tại Vân Hạ, thần nhất định tuân theo ý chí của hai vị Điện hạ, lập công trạng lớn."

Có tể phụ Nội các dẫn đầu, chúng thần trong Thượng thư phòng lần lượt bày tỏ suy nghĩ. Hôm nay, dụng ý triệu chúng thần vào cung của Đế Tử Nguyên đã truyền đạt đầy đủ.

Lại qua thêm nửa năm, chiến cục Tây Bắc đã ổn định, Thi Tranh Ngôn và Đế Tẫn Ngôn từng bước tiến vào khu vực trung tâm của Bắc Tần. Hàn Diệp tuần tra các tỉnh Giang Nam cũng vừa hồi kinh, để đón hắn trở về, triều đình và trong cung đều rất bận rộn. Chỉ có Đế Tử Nguyên mỗi ngày ở phủ Tĩnh An Hầu, chờ đợi Uyển Cầm sinh nở.

Tuyết đã rơi mấy ngày ở kinh thành, tuyết dày đè nặng đầu cành trong viện. Tiếng thở hổn hển và tiếng đau nhẫn nhịn trong phòng sinh ở phủ Tĩnh An Hầu vẫn không ngừng, một nửa Thái y ở Thái y viện đang canh giữ dưới hành lang.

Đế Tử Nguyên đi tới đi lui trong sân, không ngừng hét lớn vào trong "Bảo muội ấy hét to hơn đi, đây là sinh con, nhịn cái gì mà nhịn, giọng thấp như vậy, không còn sức lực, không còn ý thức thì làm sao? Nhân sâm đâu? Mau lấy ra thêm mấy cây nhân sâm trăm tuổi!"

Nàng hét lên định xông vào thì bị Cát Lợi và tổng quản Đế phủ ngăn lại.

"Ây da, Điện hạ của ta ơi, sớm đã chuẩn bị một hộp đầy nhân sâm cho phu nhân rồi, trong phòng sinh đại hung, người không vào được đâu!"

"Nói nhảm gì đó, nơi nào có thể đại hung được bổn vương, bổn vương có gì phải kiêng kị!" Đế Tử Nguyên tức giận nói.

"Điện hạ, dù người có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể sinh ra đứa bé được! Bà đỡ đã nói, phu nhân đau là chuyện bình thường ......"

Đế Tử Nguyên sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người nói móc như vậy, lại không thể phản bác câu nào, thẹn quá hóa giận, tát vào đầu Cát Lợi một phát "Ngươi nói gì đó, dám nói móc bổn vương! Chủ tử của ngươi ở đây cũng không dám ngăn cản ta!"

Bàn tay đang vung ra bị người khác chừng mực nắm lấy, giọng nói ôn hòa trong trẻo bất lực vang lên bên cạnh "Hắn nói đúng đó, nàng cũng không thể sinh ra đứa bé được, vào trong đó cũng không giúp được gì, nói không chừng còn gây loạn thêm. Được rồi, bà đỡ và Thái y đều ở đây, nàng cứ an tâm đợi ngoài này, Uyển Cầm và đứa bé sẽ không sao."

Câu này thật thần kỳ, làm Nhiếp chính vương sắp bạo phát an tĩnh trở lại, Đế Tử Nguyên quay đầu, thấy Hàn Diệp mặc triều phục, đầy vẻ phong trần, trên vai còn có bông tuyết, rõ ràng là vừa hồi kinh, cả Đông cung còn chưa về đã trực tiếp đến phủ Tĩnh An Hầu.

"Thật sao?"

Thấy Hàn Diệp gật đầu, Đế Tử Nguyên thở dài, quét qua các Thái y đang canh giữ bên ngoài, cuối cùng từ bỏ ý định xông vào phòng sinh. Cát Lợi đứng bên cạnh trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm, trong lòng ai oán bị đối xử bất công, rõ ràng là cùng một lời nói, Chiêu vương nói ra thì là lời vàng ý ngọc, còn hắn hét cả buổi trời, Nhiếp chính vương cũng không nghe lọt một chữ.

"Trời lạnh như vậy, cũng không biết về cung nghỉ ngơi một chút rồi lại đến. Cát Lợi, bảo trù phòng nấu một bát trà gừng cho Chiêu vương điện hạ." khi Hàn Diệp vừa xuất hiện, Đế Tử Nguyên đã trở lại bình thường, phân phó đâu ra đấy.

Hàn Diệp thấy nàng vẫn không khỏi lo lắng nhìn vào phòng sinh, liền kéo nàng về phía ghế ngồi dưới gốc cây.

"Ngồi một lát đi, cùng ta uống một bát trà gừng." hắn siết chặt tay Đế Tử Nguyên, có chút không hài lòng "Sao lại không bảo Cát Lợi đem lò sưởi đến đây, tay còn lạnh hơn cả ta, làm sao dưỡng tốt thân thể được? Dù mẫu hậu ta mất sớm, nhưng trong cung vẫn còn một vài lão nương nương, đến lúc đó nhất định phải vào cung thỉnh an, các nương nương thích nhất là con dâu trắng trẻo mập mạp, không dưỡng thân thể rắn chắc, sợ sau này nàng sẽ còn đau hơn Uyển Cầm ......"

Tiếng lải nhải của Chiêu vương điện hạ vang trong sân vốn đã yên tĩnh, một đám Thái y và hạ nhân chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện tai của bọn họ vểnh vô cùng cao, trên miệng còn kèm theo nụ cười đầy ẩn ý.

Đế Tử Nguyên bị Hàn Diệp lải nhải đến ngẩn người, khi phản ứng lại, khuôn mặt hiếm khi đỏ bừng, đang muốn nổi cáu thì tiếng kêu đau đớn truyền ra từ phòng sinh kèm theo tiếng khóc của đứa bé!

"Sinh rồi, sinh rồi!" bà đỡ từ trong phòng xông ra ngoài, báo tin vui cho Đế Tử Nguyên còn đang sững sờ "Chúc mừng hai vị Điện hạ, Hầu gia phu nhân sinh được một thiên kim trắng trẻo xinh xắn."

Mùa đông năm nay, phủ Tĩnh An Hầu tĩnh mịch sau hai mươi bốn năm, cuối cùng đã chào đón một thế hệ con cháu mới.

Đích trưởng nữ của Tĩnh An Hầu Đế Tẫn Ngôn, được Chiêu vương điện hạ đương triều đích thân ban tên ------ Đế An Lạc.

Chỉ nguyện một đời, bình an vui vẻ.

Sự ra đời của cô bé đã mang lại hi vọng mỏng manh cũng như ngụ ý sâu xa nhất của hai gia tộc trong hàng chục năm qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất