*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.640: Lẽ Ra Thương Kiếm Tông Này Nên Tiêu Diệt Từ Lâu Rồi!
Sáng sớm.
Mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên ở phía chân trời, vạn vật thức tỉnh.
Vào ngày này, tất cả cao thủ đã đạt tới Ngự Pháp Cảnh chân chính của Liên Minh Hộ Giới đều được điều động.
Mục tiêu là Thương Kiếm Tông!
Liên Minh Hộ Giới cũng không đánh lén, bởi vì đánh lén vào thời điểm này hoàn toàn vô dụng.
Phải biết rằng hiện tại Thương Kiếm Tông vẫn đang phòng bị họ.
Mà Lục tôn chủ cũng không muốn đánh lén, gã ta muốn tiêu diệt Thương Kiếm Tông một cách công khai.
Khi các cao thủ của Liên Minh Hộ Giới lên đường, cả Trung Thổ Thần Châu đều khiếp sợ.
Cuộc chiến ác liệt sắp diễn ra!
Thương Kiếm Tông.
Giờ phút này Thương Kiếm Tông đã bày thế trận chờ quân địch, ai ai cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lần này là cuộc chiến sinh tử!
Một khi thua, Thương Kiếm Tông sẽ bị diệt vong.
Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?
Với tư cách là đệ tử của Thương Kiếm Tông, họ chỉ có thể lựa chọn tử chiến.
Trên bầu trời Thương Sơn, những đám mây đột nhiên tản ra, ngay sau đó đám người Lục tôn chủ xuất hiện trên vùng trời của Thương Kiếm Tông.
Hai bên trái phải Lục tôn chủ có hai ông lão, cả hai đều mặc trường bào màu vàng sẫm, tay cầm gậy.
Mà phía sau hai ông lão còn có mười hai người, tất cả đều mặc áo choàng màu vàng, khuôn mặt ẩn giấu dưới áo choàng, không nhìn thấy mặt.
Hơi thở của hai ông lão và mười hai người này như đại dương mênh mông, sâu không lường được.
Mà phía sau họ còn có ba mươi hai người!
Cả ba mươi hai người này đều là cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Giữa những đám mây, Lục tôn chủ nhìn xuống dưới với vẻ mặt không cảm xúc.
So với việc tiêu diệt Thương Kiếm Tông, gã ta càng hận Diệp Huyên hơn!
Có thể nói là hận thấu xương!
Hơn nữa tốc độ phát triển của Diệp Huyên cũng khiến gã ta có chút kiêng dè.
Có thể nói là gã ta nhìn Diệp Huyên phát triển, tốc độ này còn đáng sợ hơn cả Kiếm Huyền, người xuất sắc nhất Thương Kiếm Tông năm đó.
Đặc biệt là bây giờ, Diệp Huyên còn được Thương Kiếm Tông bồi dưỡng.
Một khi loại yêu nghiệt này có được tài nguyên tốt, chắc chắn sẽ phát triển nhanh như bay!
Thế giới này có một số người yêu nghiệt một cách vô lý như thế đấy!
Lúc này, ông lão bên trái Lục tôn chủ chợt lên tiếng: “Lẽ ra Thương Kiếm Tông này nên tiêu diệt từ lâu rồi!”
Lục tôn chủ nhìn ông lão, cười nói: “Tả hộ pháp nói rất đúng, chỉ là Liên Minh Hộ Giới luôn phải lên kế hoạch cho việc hệ trọng của Chủ thượng, vì thế vẫn chưa động tới Thương Kiếm Tông này.
Mà giờ Thương Kiếm Tông không biết sống chết, lại dám bảo vệ Diệp Huyên, kẻ đã cướp đoạt tâm bản nguyên...!Nhưng cũng tốt, lần này được dịp tiêu diệt tận gốc bọn chúng”.
Tả hộ pháp khẽ gật đầu: “Có điều vẫn không thể khinh thường, Thương Kiếm Tông này cũng không đơn giản, đừng để xảy ra sơ suất không đáng có!” Lục tôn chủ cười bảo: “Đó là chuyện đương nhiên!”
Nói xong, gã ta nhìn xuống dưới, lúc này một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, ngay sau đó một người đàn ông trung niên xuất hiện ở đối diện họ.
Người đến chính là Trần Bắc Hàn, Tông chủ Thương Kiếm Tông!
Trần Bắc Hàn nhìn Lục tôn chủ: “Các vị từ xa đến chơi thật sự làm vẻ vang cho kẻ hèn Thương Kiếm Tông ta!”
Lục tôn chủ lạnh nhạt nói: “Trần Bắc Hàn, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Diệp Huyên ra, nếu không hôm nay Thương Kiếm Tông ngươi sẽ chết hết!”
Chết hết!
Trần Bắc Hàn cười đáp: “Ta còn nhớ rõ năm đó khi tổ sư của ngươi còn sống, Liên Minh Hộ Giới ngươi cũng đã nói câu này, nhưng bây giờ thi thể của gã tôn chủ nói câu đó vẫn còn dưới chân núi Thương Sơn đấy! Ngươi có muốn đi xem thử không?”
Lục tôn chủ cười khẩy: “Tiếc là bây giờ Thương Kiếm Tông ngươi không có Kiếm Chủ Thương giới thứ hai”.
Trần Bắc Hàn gật đầu: “Đúng, thế hệ sau thật đáng thất vọng, không xuất hiện thêm nhân vật nào khác giống như tổ sư, nhưng khí thế vẫn phải có”.
Nói xong, y nhìn Lục tôn chủ rồi cười nói: “Không cần nhiều lời nữa, hôm nay hai chúng ta phân thắng bại một lần đi!”
Lục tôn chủ lạnh nhạt đáp: “Như ngươi mong muốn!”
Trần Bắc Hàn bật cười, sau đó xông thẳng về phía Lục tôn chủ.
Lục tôn chủ mặt không cảm xúc, người gã ta chợt run rồi biến thành một tia ảo b ắn ra ngoài.
Ngay sau đó, từng tiếng nổ vang rung trời vọng lại từ phía chân trời.
Trên không trung, Tả hộ pháp liếc nhìn hai người Lục tôn chủ, sau đó ông ta nhìn xuống dưới: “Thương Kiếm Tông còn ai nữa không?”
Một tia kiếm quang đột nhiên phóng lên từ phía dưới, sau nháy mắt, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Tả hộ pháp.
Người đàn ông trung niên mặc bộ trường bào đen trắng, cầm một cây bút lông rất lớn trong tay.
Người này chính là Liên Bút Hiền của Ngự Bút Phong, cũng là tam sư huynh.
Liên Bút Hiền nhìn Tả hộ pháp: “Xin chỉ bảo!”
Dứt lời, ông ta bất chợt biến mất, mà Liên Bút Hiền ở phía xa lại xuất bút...!
Đám người Thương Kiếm Tông ở phía dưới đều có chút lo lắng.
Vì họ phát hiện Liên Bút Hiền rõ ràng đang ở thế yếu.
.
641: Đi!Hữu hộ pháp cười khẩy, giơ tay tung một chưởng!
Ầm!
Cả chân trời chấn động kịch liệt, Chiến Thiết lùi nhanh lại, nhưng sau đó ông lại lao tới.
Phía dưới, Việt Kỳ cau mày.
Bởi vì hai ông lão mới xuất hiện này mạnh hơn nàng ấy dự đoán. Dù là Liên Bút Hiền hay Chiến Thiết đều thua kém hai người này, kéo dài thêm nữa sẽ cực kỳ bất lợi cho họ!
Lúc này, Mạc Tu trên không trung bỗng lên tiếng: “Ra tay!”
Dứt lời, ba mươi hai cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính đằng sau ông ta xông thẳng xuống Thương Kiếm Tông.
Đánh nhau tập thể!
Vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong Thương Kiếm Tông: “Bày trận!”
Sau khi giọng nói này vang lên, vô số thanh Linh Kiếm phóng thẳng lên trời, phủ khắp phía trên Thương Kiếm Tông!
Có ít nhất hơn một trăm nghìn thanh!
Nhìn thấy cảnh này, đám người Mạc Tu trên không trung lập tức thay đổi sắc mặt, nhao nhao lùi lại phòng thủ, ngay sau đó từng tiếng nổ động trời liên tục vang lên ở phía chân trời.
Trong đại điện của Trận Đạo Phong, Cố sư thúc đang ngồi trước sa bàn, bên trong sa bàn là địa mạo của Thương Kiếm Tông.
Mà trong phòng của nàng ấy có hàng chục nghìn viên Tử Nguyên Tinh!
Một lúc lâu sau, hai tay nàng ấy chợt kết ấn, nàng ấy quát khẽ: “Biến trận!”
Dứt lời, vô số thanh Linh Kiếm trên không trung Thương Kiếm Tông đột nhiên biến ảo, ngay sau đó những Linh Kiếm này ngưng tụ thành mười thanh kiếm khổng lồ dài hàng trăm trượng, mà uy lực của mỗi thanh kiếm khổng lồ đều cực lớn, các cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính kia hoàn toàn không dám đối đầu trực diện!
Việt Kỳ ở phía dưới chợt quát: “Ra tay!”
Việt Kỳ vừa dứt lời, hơn mười tia kiếm quang dưới Thương Kiếm Tông phóng thẳng lên trời.
Bên ngoài Thương Kiếm Tông cũng đã có vô số cao thủ tập trung, chẳng qua những cao thủ này đều không phải người của Liên Minh Hộ Giới mà là đến từ nhiều thế lực khác nhau.
Thương Kiếm Tông và Liên Minh Hộ Giới tử chiến với nhau, những thế lực hàng đầu Thanh Thương giới này không thể không chú ý.
Bởi vì lần này rất có thể sẽ thay đổi tình hình của Thanh Thương giới!
Trên không trung Thương Kiếm Tông, ba mươi hai cao thủ của Liên Minh Hộ Giới đều bị phi kiếm giữ chân, cộng thêm đám người Việt Kỳ ra tay, do đó giờ phút này Thương Kiếm Tông cũng không rơi vào thế yếu.
Tất nhiên điều đó nhờ vào kiếm trận!
Nhưng lúc này, đầu của một cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính Liên Minh Hộ Giới đột nhiên bay ra ngoài!
Thấy vậy, mặt Mạc Tu lập tức biến sắc!
Lại xuất hiện! Sát thủ bí ẩn kia lại xuất hiện!
Mạc Tu giận dữ nói: “Cẩn thận, trong bóng tối có sát thủ! Hắn...”
Ông ta chưa nói hết, đầu của một cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính Liên Minh Hộ Giới lại bay ra ngoài.
Khi đầu của cao thủ này bay ra, mắt gã vẫn còn mở to, rõ ràng là chết không nhắm mắt!
Mạc Tu vội vàng quát: “Quay lại phòng thủ, sát lại gần nhau!”
Trong nháy mắt, hai mươi bảy cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính vội vã lại gần nhau.
Họ không sợ đánh trực diện, nhưng loại ám chiêu lén lút này khiến người ta khó mà đề phòng được!
Việt Kỳ liếc nhìn xung quanh, rốt cuộc là ai đang bí mật giúp đỡ?
Nàng ấy không nghĩ nhiều nữa mà nhìn sang đám người Mạc Tu: “Ngay bây giờ, ra tay!”
Dứt lời, nàng ấy và các cao thủ Thương Kiếm Tông đằng sau lao thẳng về phía đám người Mạc Tu.
Nhưng đúng lúc này, mười hai cao thủ mặc áo choàng màu vàng vẫn chưa ra tay trước đó đột nhiên biến mất tại chỗ.
Oàng!
Đại điện của Trận Đạo Phong ở phía dưới bất chợt sụp đổ, không chỉ nơi đó, cả Trận Đạo Phong cũng sụp đổ một nửa!
Khi Trận Đạo Phong sụp đổ, những Linh Kiếm trên không trung Thương Kiếm Tông lập tức biến mất theo.
Sau khi mười hai người này gia tham chiến, tình thế lập tức đảo ngược, phe Thương Kiếm Tông bị đánh tơi bời!
Vì không ngờ sức chiến đấu của mười hai người này còn mạnh hơn rất rất nhiều so với cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Khi mười hai người này tham chiến, các cao thủ Thương Kiếm Tông cũng bắt đầu dần dần ngã xuống. Cùng lúc đó, trong mười hai người này có ba người bao vây Việt Kỳ.
Bị áp chế!
Nếu là một chọi một thì Việt Kỳ không sợ, nhưng bây giờ ba đánh một, Việt Kỳ rõ ràng bị mất sức.
Tan rã!
Người này chính là Việt Kỳ!
Việt Kỳ văng ra xa tận mấy trăm trượng, sau khi dừng lại, máu lập tức tràn ra từ khoé miệng nàng ấy!
Nhưng ba cao thủ mặc áo choàng màu vàng lại xuất hiện ở phía trước nàng ấy.
Việt Kỳ khẽ nheo mắt, vừa định ra tay thì lúc này Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng ấy.
Nhìn thấy Diệp Huyên, Việt Kỳ lập tức nổi giận: “Đi!”
...
642: Lại Đây Mà Nhận Một Kiếm Của Ông Nào!Đi!
Nhìn thấy Việt Kỳ nổi giận, trong lòng Diệp Huyên bỗng nhiên ấm áp.
Có thể nói, đến Thương Kiếm Tông quen biết Việt Kỳ là điều hắn cảm thấy đáng giá nhất.
Diệp Huyên không hề nghĩ nhiều, hắn đột nhiên chỉ về trước.
Keng! Hai thanh kiếm chợt chém bay ra khỏi hộp kiếm sau lưng hắn.
Ba tên cao thủ ở phía xa đồng loạt ra tay.
Ầm ầm!
Gần như trong nháy mắt, hai thanh kiếm của Diệp Huyên đã bị chém bay.
Thấy vậy, mặt Diệp Huyên lập tức sa sầm. Những người mặc áo choàng vàng trước mặt này chắc chắn không phải cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính, hoặc nói không phải cao thủ Ngự Pháp Cảnh bình thường.
Diệp Huyên đang định ra tay lần nữa, lúc này Việt Kỳ đột nhiên kéo hắn ra sau, tiếp đó nàng ấy chắp hai tay trước ngực, một tia kiếm quang xoay chuyển trong lòng bàn tay nàng ấy.
Ngay sau đó Việt Kỳ nghiêng người tới trước, đôi tay chắp trước ngực bỗng nhiên chẻ về phía trước.
Vèo!
Một thanh kiếm khổng lồ hư ảo chém ra từ lòng bàn tay nàng ấy.
Ba người ở phía xa dừng lại, sau đó cả ba đồng thời chưởng về trước.
Ba chưởng ấn màu vàng lướt qua chân trời, đánh thẳng vào trên thanh kiếm khổng lồ kia.
Rầm!
Thanh kiếm vỡ tan tành, cả chân trời cũng bị chấn động.
Ngay sau đó ba người xông thẳng về phía Việt Kỳ với tốc độ cực nhanh, hơn nữa khí tức của họ tựa như sóng biển ngập trời, cực kỳ đáng sợ!
Việt Kỳ thấy thế thì tròng mắt co rụt, nàng ấy đang định ra tay, lúc này Diệp Huyên ở bên cạnh đột nhiên đáp xuống Thương Kiếm Tông ở phía dưới.
Thấy Diệp Huyên đi, trong lòng Việt Kỳ nhẹ nhõm, nàng ấy sắp ra tay nhưng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ chợt xuất hiện từ phía dưới.
Giờ phút này, vô số người trên không trung kinh sợ!
Việt Kỳ cúi đầu nhìn xuống. Ở phía dưới, Diệp Huyên giẫm chân lên mặt đất, vô số Đại Địa Chi Lực ào về phía hắn như thuỷ triều.
Mà ba tên cao thủ đối diện Việt Kỳ cũng dừng lại, cả ba nhìn Diệp Huyên, trong mắt có chút cảnh giác!
Chẳng mấy chốc, một thanh kiếm màu vàng kim bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Đại Địa Chi Kiếm, chứa đựng Đại Địa Chi Lực!
Diệp Huyên cầm Đại Địa Chi Kiếm, cùng lúc đó kiếm ý của hắn điên cuồng trào về phía Đại Địa Chi Kiếm. Lúc này khí tức toả ra từ thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đã vượt xa cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính.
Diệp Huyên nở nụ cười dữ tợn, hắn ngẩng đầu lên nhìn ba tên cao thủ mặc áo choàng màu vàng: “Lại đây mà nhận một kiếm của ông nào!” Dứt lời, hắn giẫm mạnh chân phải.
Mặt đất rung chuyển.
Ầm!
Một thanh kiếm toả ra kiếm mang màu vàng phóng thẳng lên trời, xé rách chân trời.
Không gian ở những nơi thanh kiếm này đi qua đều chấn động như thể sắp bị xé rách, vô cùng đáng sợ!
Nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp của Việt Kỳ tràn đầy khó tin, uy lực của chiêu kiếm này vượt quá dự đoán của nàng ấy!
Ba người đối diện Việt Kỳ cũng trở nên nghiêm túc, cả ba đều không chủ quan. Họ đột nhiên gập tay thành một hình thủ ấn, sau đó ba bàn tay khổng lồ hạ xuống từ phía chân trời.
Nếu ba bàn tay này hạ xuống, e là cả Thương Kiếm Phong sẽ lập tức bị san thành đất bằng!
Nhưng lúc này, kiếm của Diệp Huyên đến!
Vù!
Một tiếng xé rách chợt vang vọng ở phía chân trời, ngay sau đó một bàn tay khổng lồ bị chiêu kiếm của Diệp Huyên chém nát!
Nhưng một bàn tay khổng lồ khác lại đập mạnh vào thân kiếm của Diệp Huyên.
Ầm!
Đại Địa Chi Kiếm của Diệp Huyên run lên dữ dội, sau đó thanh kiếm trở nên hư ảo, nhưng bàn tay khổng lồ lập tức vỡ nát rồi hoá thành một làn sóng màu vàng tràn ra từ chân trời!
Mà lúc này, lại một bàn tay khổng lồ màu vàng đánh vào trên Đại Địa Chi Kiếm của Diệp Huyên.
Bùm!
Đại Địa Chi Kiếm lại run lên, sau đó rơi nhanh xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Huyên.
Cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ ở phía chân trời cũng hơi mờ đi, nhưng vẫn chưa vỡ nát! Bàn tay khổng lồ rơi thẳng xuống, mục tiêu là nhắm thẳng vào Diệp Huyên!
Diệp Huyên ở phía dưới cảm nhận Đại Địa Chi Kiếm, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc!
Hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của mười hai người này!
Nếu đánh trực diện, trừ phi khởi động tháp Giới Ngục, nếu không thì hắn hoàn toàn không có phần thắng!
Còn đánh lén thì bây giờ lại không có cơ hội, bởi vì đám người Mạc Tu đã quây quanh nhau. Giờ hắn muốn giết đối phương mà thần không biết quỷ không hay là rất khó!
Đánh trực diện!
Hiện tại cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính đã không còn tính khiêu chiến đối với hắn, giờ hắn chỉ muốn chiến đấu với cao thủ!
Thực chiến có thể đề cao một người tốt nhất, đặc biệt là cuộc chiến sinh tử, vì nó thường hay có thể k1ch thích tiềm năng của một người!