*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.658: Quỳ!
Gây chuyện!
Đây là đến gây chuyện mà!
Khâu Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Học viện Thương Lan của ta và Thương Kiếm Tông chưa từng có ân oán gì!”
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Nếu thế hệ trẻ tuổi của học viện Thương Lan không có ai, vậy ta đành phải thỉnh giáo các hạ thôi”.
Nghe vậy, sắc mặt Khâu Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.
Khiêu chiến lão ta!
Khâu Nguyên nhìn Diệp Huyên, sắc mặt hơi khó coi.
Đấu với Diệp Huyên một trận, nếu lão ta thắng còn tốt, chứ mà thua, thì danh tiếng của học viện Thương Lan sẽ bị hủy hoại trong một ngày!
Mà lão ta thắng cũng không có lợi ích gì, Diệp Huyên cũng không mất mặt! Nhưng nếu Diệp Huyên thắng…
Suy cho cùng, lão ta không có tự tin sẽ chiến thắng Diệp Huyên!
Vì Diệp Huyên từng gi ết chết cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính ở Thương Kiếm Tông, hơn nữa còn gi ết chết một cách dễ dàng!
Thực lực của Diệp Huyên bây giờ, đừng nói là thế hệ trẻ tuổi, dù là trong thế hệ trước cũng xem là cực kỳ mạnh mẽ!
“Láo xược!”
Lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ bên cạnh: “Diệp Huyên, ngươi có tư cách gì khiêu chiến Viện trưởng hả?” ! Bốn người Diệp Huyên xoay người, một thanh niên đứng cách đó không xa, thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc trường bào màu trắng.
Nhìn thấy người này, Khâu Nguyên lập tức cau mày: “Lui ra!”
Thanh niên cúi người với Khâu Nguyên, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, giận dữ nói: “Viện trưởng, tên này không coi ai ra gì, hôm nay, học sinh sẵn lòng đại diện học viện Thương Lan đánh với hắn một trận, sống chết tự chịu!”
Khâu Nguyên lạnh lùng nhìn chàng thanh niên: “Ta nói lui ra, ngươi không nghe sao?”
Sắc mặt chàng thanh niên hơi khó coi: “Viện trưởng, ta không sợ tên này, ta…”
Lúc này, Diệp Huyên ở cách đó không xa chợt lên tiếng: “Vậy thì tới đi!”
Thanh niên xông thẳng về phía Diệp Huyên, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khâu Nguyên chợt thay đổi, cũng muốn ra tay ngăn cản, mà xa xa…
Phựt!
Một cánh tay mang theo máu tươi bay ra ngoài!
Chính là cánh tay của chàng thanh niên!
Giữa lông mày của chàng thanh niên đang bị một thanh kiếm chĩa vào.
“Diệp Huyên!”
Khâu Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Khinh người quá đáng? Ông cảm thấy ta đang khinh người quá đáng à?”
Nói xong, hắn nhẹ lắc đầu: “Nếu đã thế thì ta phải khinh người quá đáng một chút mới được!”
Dứt lời, một tia kiếm ý mạnh mẽ đột nhiên lan ra từ trong người hắn, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khâu Nguyên hoàn toàn thay đổi: “Diệp Huyên, ngươi muốn làm gì?”
Rõ ràng lão ta vẫn khá kiêng dè Diệp Huyên!
Không chỉ vì Diệp Huyên có thực lực mạnh mẽ, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là Thương Kiếm Tông đứng sau Diệp Huyên!
Mà Thương Kiếm Tông còn vừa đánh thắng Liên Minh Hộ Giới, bây giờ, học viện Thương Lan cũng không đắc tội Thương Kiếm Tông này nổi!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Dừng tay!”
Sau đó, sơn môn ở cách đó không xa mở ra, một ông lão áo xám xuất hiện.
Diệp Huyên dừng lại, cùng mấy người Kỷ An Chi nhìn về phía ông lão áo xám, ông ta đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyên, nhìn bọn họ một cái, nhẹ giọng nói: “Các ngươi là học trò của Tiểu Vẫn sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Chắc hẳn ông là sư phụ của Kỷ viện trưởng, đúng không?”
Ông lão áo xám gật nhẹ đầu.
Diệp Huyên lùi về sau hai bước, sau đó nói: “Quỳ!”
Dứt lời, bốn người cùng nhau quỳ gối xuống trước mặt ông lão áo xám.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Khâu Nguyên cách đó không xa đều sửng sốt.
Vì chiêu kiếm Diệp Huyên chém ra khi nãy đã kinh động không ít người của học viện Thương Lan, lúc này xung quanh tập trung rất nhiều học sinh và đạo sư của học viện Thương Lan.
Bốn người Diệp Huyên làm thế khiến ông lão áo xám hơi sửng sốt, một giây sau, ông ta vội đỡ bọn họ dậy, vẻ mặt hơi phức tạp: “Không cần phải thế!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Kỷ viện trưởng nói ông ấy có lỗi với ông, năm đó là ông ấy không có cốt khí, hy vọng ông đừng tức giận”.
Ông lão áo xám lắc đầu: “Đều đã qua rồi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Lần này đến đây còn một chuyện nữa, chính là mong…”
Ông lão cười nói: “Mong học viện Thương Lan khôi phục thân phận của nó à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão áo xám lại lắc đầu: “Không cần”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Ông lão áo xám cười nói: “Ta hiểu tính của nó, thật ra nó đã không còn tình cảm với học viện rồi, khôi phục thân phận của nó, nó cũng không vui”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Hiểu rồi!”
Diệp Huyên nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Nếu Diệp Huyên ta không chết, sau này, ta muốn học viện Thương Lan của Thanh Châu trở thành học viện lớn nhất Thanh Thương giới, ta muốn người đời đều biết, sư tổ lập viện của học viện Thương Lan ta là Kỷ Vẫn!”
Nói xong, hắn xoay người dẫn theo mấy người Mặc Vân Khởi rời đi.
Ở phía sau bốn người Diệp Huyên, sắc mặt mấy người Khâu Nguyên cực kỳ khó coi!
.
659: Luân Hồi Chi LựcKhâu Nguyên mang vẻ mặt u ám, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, ông lão áo xám bên cạnh lão ta đột nhiên nói: “Đừng suy nghĩ lung tung! Liên Minh Hộ Giới dám động vào hắn, nhưng học viện Thương Lan ta nhất định không thể có ý đồ với hắn, nếu không, cũng không đơn giản chỉ đứt một cánh tay như hôm nay đâu!”
Khâu Nguyên nhìn về phía ông lão, ông lão nhẹ giọng nói: “Lúc trước Tiểu Vẫn xin học viện Thương Lan ta giúp đỡ, nhưng chúng ta lại từ chối nó, sau đó nó chết rồi… Ông cho rằng bốn đứa nhỏ này không tức giận sao? Đặc biệt là Diệp Huyên kia, hôm nay hắn nói là đến tìm ta, thật ra chẳng phải là đến trút giận thay Tiểu Vẫn sao?”
Khâu Nguyên im lặng. Ông lão áo xám lắc đầu thở dài: “Cho dù thế nào, học viện Thương Lan ta không nên có mâu thuẫn với hắn!”
Nói xong, như nhớ đến điều gì, ánh mắt ông ta trở nên phức tạp.
Thật ra, bốn người này đều có thể nói là học sinh của học viện Thương Lan.
Nếu lúc trước học viện Thương Lan tùy tiện cử mấy người đến Thanh Châu, như vậy với tính cách của Kỷ Vẫn, chắc chắn sẽ cho bốn đứa nhỏ này trở về theo.
Mà bốn người này, ngoài Diệp Huyên, ba người còn lại cũng là thiên tài trong thiên tài!
Tiếc là lúc trước học viện Thương Lan lại xem thường học viện Thương Lan của Thanh Châu.
Mà bây giờ, tổng viện Thương Lan đã không với tới người ta nữa rồi! ! Nghĩ đến đây, ông lão áo xám lại thở dài một lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
Mấy người Diệp Huyên và Mặc Vân Khởi trở về Thương Kiếm Tông, lần này, Diệp Huyên không cho ba người về, mà bảo bọn họ đi tới Vân Không Thành!
Tòa thành lớn nhất Trung Thổ Thần Châu!
Phát triển!
Sau này chắc chắn học viện Thương Lan sẽ phải phát triển mạnh, mà nếu sau này học viện Thương Lan đến Trung Thổ Thần Châu cũng không thể không có một địa bàn được đúng không!
Vân Không Thành chính là nơi hắn xem trọng!
Bây giờ tòa thành này là địa bàn của Liên Minh Hộ Giới, nhưng không sao, sau này sẽ không phải nữa!
Đây là lời Diệp Huyên nói với ba người Mặc Vân Khởi!
Lần này, Diệp Huyên cũng không để ba người đi tay không, còn cho ba người mang theo năm tỷ linh thạch cực phẩm!
Năm tỷ linh thạch cực phẩm có thể làm rất nhiều chuyện!
Còn Diệp Huyên thì đi đến Cổ Vu Tộc!
Bây giờ Liên Minh Hộ Giới không có động tĩnh, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết rất nhiều chuyện.
Đạo tắc!
Hắn đã đồng ý với đại thần tầng hai là sẽ thả nàng ta ra ngoài rồi.
Sau khi Diệp Huyên đi tới Cổ Vu Tộc, rõ ràng Tộc trưởng tiền nhiệm của Cổ Vu Tộc không được vui lắm, sau khi chào hỏi hắn một tiếng thì đi luôn.
Diệp Huyên cũng không quan tâm, hắn tìm đến Vị Ương Thiên, nhìn thấy Diệp Huyên, Vị Ương Thiên rất vui vẻ, kéo hắn chạy khắp nơi ở Cổ Vu Tộc.
Diệp Huyên và Vị Ương Thiên ngồi song song trên một nhánh cây, cách đó không xa trước mặt hai người là một hồ nước, có hình trăng khuyết tựa như ánh trăng vậy.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Vị Ương Thiên: “Ở nơi này có cảm giác thế nào?”
Vị Ương Thiên do dự một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Bọn họ rất tốt với ta, nhưng ta muốn ở cùng ca ca!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Tạm thời không được, đợi đến khi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ dẫn muội đi chơi, được không?”
Bây giờ Liên Minh Hộ Giới quyết tâm muốn tiêu diệt hắn, mà chắc chắn không bao lâu nữa vị chủ thượng thần bí kia sẽ xuất hiện trước mặt hắn, khi đó…
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lắc đầu, tình hình của mình không được tốt lắm!
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta có thể giúp huynh!”
Diệp Huyên nhìn cô bé, cười hỏi: “Giúp thế nào?”
Vị Ương Thiên vung nắm đấm nhỏ lên, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy ta rất lợi hại”.
Diệp Huyên cười bảo: “Lợi hại đến mức nào?”
Vị Ương Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Rất lợi hại luôn!”
Diệp Huyên mỉm cười.
Lúc này, giọng nói của đại thần tầng hai đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Cười? Ngươi cười cái gì? Ngươi có bản lĩnh thì bây giờ đánh một trận với cô bé đi!”
Diệp Huyên lắc đầu cười, tùy ý che một chưởng ở trước mặt, lúc cú đấm của Vị Ương Thiên chạm vào lòng bàn tay hắn, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
Ầm!
Không hề báo trước, Diệp Huyên cứ thế bay ra xa trăm trượng…
Diệp Huyên nằm run rẩy dưới đất, sau đó ngất đi.
Lúc này, một tiếng thán phục vang lên từ trong tháp: “Luân Hồi Chi Lực… Đáng tiếc chỉ mới sử dụng bốn phần mười sức lực, nếu ra thêm mấy phần nữa thì cái tên này đã chết rồi… Đáng tiếc quá!”
Đây không phải giọng nói của đại thần tầng hai.
660: Đạo Tắc Kia Chắc Chắn Ở Cổ Vu Tộc Này!Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Huyên tỉnh lại.
Mà lúc này, hắn đã nằm trên một cái giường gỗ, bên cạnh giường chính là Vị Ương Thiên, cô bé nằm nhoài ở đầu giường, rõ ràng đã ngủ rồi.
Diệp Huyên giơ hai tay xoa đầu mình, chẳng mấy chốc, hắn nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.
Một quyền!
Hắn suýt bị một quyền nhẹ nhàng kia của Vị Ương Thiên đấm chết! Đây là vì sao?
Diệp Huyên thật sự rất khó hiểu!
Tự mình nghĩ cũng không thể hiểu được, vì thế, hắn bèn hỏi đại thần tầng hai.
Một lát sau, đại thần tầng hai nhẹ giọng nói: “Sức mạnh của cô bé là một loại sức mạnh đặc biệt, nói chung là nó rất mạnh, hiểu không?”
Diệp Huyên vội hỏi: “Sức mạnh đặc biệt gì?”
Đại thần tầng hai lạnh lùng nói: “Tự nghĩ đi!”
Diệp Huyên không còn gì để nói, đại thần tầng hai này lại nổi điên cái gì thế!
Lúc này, Vị Ương Thiên ngẩng đầu lên, sau khi thấy Diệp Huyên đã tỉnh, cô bé lập tức nắm lấy tay hắn, hơi căng thẳng nói: “Ca ca…”
Diệp Huyên cười khổ, không thể không nói thật sự có hơi mất mặt! ! Vì hắn suýt bị người ta đấm chết bằng một quyền!
Diệp Huyên lắc đầu, cười nói: “Đừng lo lắng, ta đã không sao nữa rồi!”
Nói xong, hắn im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Vì sao nắm đấm kia của muội lại mạnh thế?”
Vị Ương Thiên nhìn nắm đấm nhỏ của mình, lắc đầu: “Không biết, chỉ biết trước đây không lâu, ta cảm thấy trong người như có một sức mạnh ngủ say đã thức tỉnh vậy!”
Nói xong, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Ta không dám nói với người khác, chỉ dám nói với ca ca!”
Sức mạnh ngủ say!
Diệp Huyên nặng nề nói: “Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Vị Ương Thiên lắc đầu: “Không có… Nhưng nguồn sức mạnh kia càng ngày càng mạnh!”
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Vị Ương Thiên, hơi lo lắng, cô nhóc này quá mức không tầm thường!
Lúc này, giọng nói của đại thần tầng hai lại vang lên: “Ngươi đừng lo lắng cho cô bé nữa! Mau đi tìm đạo tắc đi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Ban đầu từng cảm nhận được đạo tắc ở nơi này, nhưng bây giờ…”
“Tìm!”
Đại thần tầng hai nói: “Đạo tắc kia chắc chắn ở Cổ Vu Tộc này!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Vậy thì đi tìm thử ở xung quanh xem sao!”
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Diệp Huyên chơi cùng với Vị Ương Thiên thêm một lúc rồi bắt đầu đi khắp nơi trong Cổ Vu Tộc.
Bây giờ hắn có thể tùy ý đi dạo, vì Tộc trưởng của Cổ Vu Tộc là Vị Ương Thiên, đừng nói là chỗ bình thường, dù là cấm địa của Cổ Vu Tộc hắn cũng có thể đi!
Diệp Huyên đi dạo rất lâu ở Cổ Vu Tộc, nhưng vẫn không cảm nhận được hơi thở của đạo tắc thứ hai kia.
Giữa trưa, Diệp Huyên đi tới một vùng đầm lầy, nơi này xem như một nơi khá nguy hiểm ở Cổ Vu Tộc, đầm lầy này đã tồn tại rất lâu rồi, không chỉ có đầm lầy, còn có khí độc. Vì thế, Cổ Vu Tộc nghiêm cấm người trong tộc tự ý đến nơi này.
Vừa đi đến đây, Diệp Huyên đã nhíu mày, vì sức mạnh của khí độc kia khiến hắn cũng phải ngạc nhiên, tu sĩ bình thường hoàn toàn không ngăn được loại khí độc này!
Nhưng đối với hắn, khí độc gì đó hoàn toàn không có chút tác dụng nào, vì hắn đã có khí hỗn độn rồi!
Khí độc hay tà vật gì tiến vào thân thể hắn đều sẽ bị khí hỗn tự động làm sạch!
Cũng như lúc này, khí độc còn chưa đến gần hắn đã biến mất không còn tăm tích.
Diệp Huyên ngự kiếm bay đến nơi sâu trong đầm lầy, dù sao thì hắn cũng sẽ không bỏ qua bất cứ nơi nào ở Cổ Vu Tộc.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi sâu trong đầm lầy, hắn nhìn thấy một vài thi thể ở đây, những thi thể này hầu như đều là một vài yêu thú, nhưng cũng có con người. Rõ ràng là có người từng đến nơi này.
Vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cúi người nhìn xuống, trong đầm lầy bên dưới hắn có thứ gì đó đang di chuyển.
Không quan tâm!
Diệp Huyên đang muốn tiếp tục tiến lên, đúng lúc này, thứ đang bơi bên dưới đột nhiên lao ra khỏi đầm lầy, ngay sau đó, một cái miệng to hung hăng muốn cắn hắn!
Là một con yêu thú trông giống cá sấu, hình thể to lớn, cả người đen kít, hai mắt đỏ tươi.
Diệp Huyên cau mày, tiện tay vung lên, một tia kiếm quang chém xuống.
Oành!
Con yêu thú kia bị chiêu kiếm này của Diệp Huyên đánh rơi vào trong đầm lầy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên hơi nhíu mày, vì chiêu kiếm khi nãy của hắn lại không thể đánh tan cơ thể của đối phương!
Sức phòng ngự quá mạnh!
Trong lòng Diệp Huyên hơi khiếp sợ! Mà đúng vào lúc này, đầm lầy bên dưới đột nhiên không còn yên tĩnh nữa, nhìn kỹ, Diệp Huyên phát hiện dưới đầm lầy có thứ đang bơi!
Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyên khẽ giật, đây là cái quỷ gì vậy!
Lúc này, đại thần tầng hai không nói gì nữa.
Một lát sau, một cái bóng mờ đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Chính là đại thần tầng hai.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn xuống đám yêu thú bên dưới, một giây sau, vẻ mặt nàng ta trở nên dữ tợn, đột nhiên giận dữ gầm lên với bên dưới, hơi thở yêu thú mạnh mẽ bao phủ xuống. Trong nháy mắt, đám yêu thú bên dưới lập tức trốn về trong đầm lầy, cả đầm lầy nhanh chóng yên tĩnh trở lại!
Diệp Huyên nhìn mà trợn mắt há mồm, lúc này hắn mới nhớ ra, hình như đại thần tầng hai cũng là yêu thú!
Đại thần tầng hai nhìn xung quanh, sau đó bay về phía xa, Diệp Huyên vội đi theo, chẳng mấy chốc, đại thần tầng hai đã dừng lại, nàng ta dùng móng vuốt quẹt một cái xuống đầm lấy, đầm lấy bên dưới lập tức bị cắt ra, một thềm đá xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.