900: Một Người Ngươi Không Chọc Nổi
Lúc Diệp Huyên đi ra Vô Gian Luyện Ngục, Độc Cô Huyên vội chạy đến trước mặt hắn, thấy vẻ mặt lo lắng của Độc Cô Huyên, Diệp Huyên mỉm cười: "Không sao ạ".
Độc Cô Huyên nhẹ giọng hỏi: "Thật không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Không lừa người đâu".
Độc Cô Huyên đang định nói gì thì lúc này, không gian phía chân trời xa xôi bỗng rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện.
Khi nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt Độc Cô Huyên bỗng thay đổi: "Độc Cô Liên!"
Giản Tự Tại ở bên cạnh cười nói: "Hắn không phải Độc Cô Liên!"
Độc Cô Huyên nhìn Giản Tự Tại, nàng ta cười bảo: "Thân thể là Độc Cô Liên, nhưng linh hồn không phải!"
Độc Cô Huyên lại nhìn sang Độc Cô Liên, lúc này bà ấy mới phát hiện, khí chất của người trước mặt hoàn toàn khác với trước kia.
Độc Cô Liên nhìn về phía Giản Tự Tại, mặt ông ta không có cảm xúc nào: "Không biết các hạ xưng hô như thế nào?"
Giản Tự Tại cười đáp: "Giản Tự Tại".
Độc Cô Liên khẽ nhíu mày: "Chưa từng nghe qua".
Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Bình thường".
Độc Cô Liên trầm giọng nói: "Vì sao các hạ lại tiêu diệt nhà họ Độc Cô ta".
Giản Tự Tại ngây người, sau đó cười ha ha: "Ngươi lầm rồi.
Người diệt nhà họ Độc Cô không phải là ta!"
Nói đến đây, nàng ta chỉ Diệp Huyên ở phía dưới: "Là hắn!"
Độc Cô Liên nhìn Diệp Huyên ở phía dưới, khi thấy hắn, ông ta cau mày: "Trên người ngươi có huyết thống nhà họ Độc Cô!"
Diệp Huyên không nói gì.
Độc Cô Liên lại nhìn sang Độc Cô Huyên: "Ngươi cũng là người nhà họ Độc Cô!"
Độc Cô Huyên lạnh lùng nói: "Chắc ông là hồn của tiên tổ!"
Độc Cô Liên trầm giọng nói: "Nếu hai ngươi là người nhà họ Độc Cô, sao lại tiêu diệt dòng tộc của mình?"
Độc Cô Huyên cười khẽ một tiếng: "Tổ tiên lục lại ký ức của Độc Cô Liên chẳng phải là biết rồi sao?"
Độc Cô Liên nhìn Độc Cô Huyên, một lát sau, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không lâu sau, Độc Cô Liên đột nhiên mở mắt ra, lúc này đây, ông ta đã biết hết thảy ngọn nguồn câu chuyện.
Giản Tự Tại nhìn Độc Cô Liên trước mặt, chỉ cười không nói.
Một lát sau, Độc Cô Liên nhìn Diệp Huyên ở phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo: "Cho dù có như nào đi nữa, ngươi thân mang dòng màu nhà họ Độc Cô, nhưng lại tùy ý giết chóc người trong tộc, ngươi..."
Diệp Huyên đột nhiên nói: "Lẽ nào chỉ bọn họ được giết ta, mà ta lại không được giết bọn họ?"
Độc Cô Liên híp mắt lại: "Lòng ngươi không đặt ở nhà họ Độc Cô, có giữ lại cũng vô dụng".
Nói xong, ông ta định ra tay, nhưng đúng lúc này, Giản Tự Tại ở bên cạnh bỗng nở nụ cười: "Xem ta là không khí à?", nói xong, nàng ta tiện tay vung lên một cái.
Độc Cô Liên còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng, không chỉ thế, cơ thể còn lập tức bị vỡ tan, chỉ dư lại linh hồn!
Xèo!
Linh hồn tổ sư nhà họ Độc Cô lập tức hóa thành hư vô.
Độc Cô Liên ở bên cạnh hoàn toàn biến sắc, xoay người định bỏ chạy.
Con yêu thú nhỏ ở phía dưới lập tức nhào ra, chẳng mấy chốc sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên..
Diệp Huyên nhìn về phía yêu thú nhỏ, nó đang tham lam li3m lưỡi, vừa nãy linh hồn Độc Cô Liên đã bị nó nuốt chửng.
Diệp Huyên nhìn về phía Giản Tự Tại: "Đa tạ!"
Giản Tự Tại cười nói: "Nghĩ thông suốt rồi?"
Diệp Huyên gật đầu: "Thông suốt được rất nhiều chuyện!"
Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Ngươi bây giờ miễn cưỡng cũng được coi là không tệ, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với hai chữ thiên tài!"
Diệp Huyên khẽ cười nói: "Từ từ đi, từ từ đi!"
Giản Tự Tại cười ha ha: "Được, tốt lắm, có tâm cảnh này, có thể thành ngọc sáng!"
Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời: "Ta phải đi rồi".
Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối muốn đi đâu?"
Giản Tự Tại cười nói: "Nơi ta phải đến".
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía con yêu thú nhỏ nọ, nó vội vàng cúi đầu xuống.
Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: "Con thú này chính là hung thú Đế Khuyển hộ tộc của Thần tộc, bản tính nó là ác, chỉ xem trọng cường giả, với thực lực của ngươi bây giờ, căn bản không thể khiến nó cam nguyện thần phục. Giữ nó lại bên cạnh có thể nói là nửa phúc nửa họa, ngươi tự chọn đi".
Diệp Huyên nhìn về phía yêu thủ nhỏ, nó vẫn cúi đầu, không thấy được vẻ mặt.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Giản Tự Tại, lại cười bảo: "Giản cô nương, ta muốn nhận người làm tỷ tỷ nuôi, không biết ý người như thế nào!"
Giản Tự Tại ngây cả người, sau đó bắt đầu cười ha hả, nàng ta vừa cười vừa chỉ vào Diệp Huyên: "Ngươi đúng là tên xảo quyệt, nếu ngươi làm đệ đệ ta, cho dù cho con yêu thú này mười ngàn lá gan nó cũng không dám tổn thương ngươi... Chủ ý này của ngươi cũng không tệ đâu!"
Yêu thú nhỏ ở gần đấy liếc nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Giản Tự Tại đánh giá Diệp Huyên một chút, sau đó cười nói: "Được, ta nhận ngươi làm đệ đệ, ha ha..."
Nói xong, nàng ta xoay người bay lên trời, cùng lúc đó, giọng nói của nàng ta lại lần nữa truyền đến, nhưng lần này là truyền âm bằng huyền khí: "Cẩn thận tầng năm tháp Giới Ngục".
Vừa dứt lời, Giản Tự Tại đã hoàn toàn biến mất.
Thực lực của Giản Tự Tại đã mạnh quá sức tưởng tượng của hắn, nhưng tên ở tầng năm này còn mạnh hơn cả Giản Tự Tại!
Bây giờ hắn chỉ hy vọng tầng năm dễ nói chuyện như đại thần tầng hai và Giản Tự Tại... Nếu không cuộc sống của hắn e là sẽ khổ lắm!
Không đúng, sợ là không có cuộc sống luôn!
Diệp Huyên lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến vấn đề phiền toái này nữa, hắn đi đến trước mặt yêu thú nhỏ, con yêu thú nọ nhìn hắn, không nói gì.
902: Oan Ức!
Diệp Huyên cười nói: "Ta biết ngươi chắc chắn là đang muốn đập chết ta".
Diệp Huyên nói: "Tuy tỷ tỷ bảo ngươi theo ta, nhưng ta biết rõ trong lòng ngươi xem thường nhân loại, cũng chướng mắt cả ta. Nhưng mà, ngươi sẽ không làm trái mệnh lệnh của tỷ tỷ ta, vậy ngươi dù có theo ta đi nữa, cũng không xuất phát từ chân tâm..."
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, nói tiếp: "Ba năm, ngươi đi cùng ta ba năm, sau ba năm, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta sẽ nói lại với tỷ tỷ cho, được không?"
Yêu thú nhỏ im lặng.
Diệp Huyên cười nói: "Chuyện này với ngươi hay với ta đều là kết quả tốt nhất rồi. Ngươi thấy đúng không?"
Yêu thú nhỏ nhìn về phía Diệp Huyên: "Ba năm, ba năm sau ta sẽ đi!"
Diệp Huyên nói: "Được!"
Nói xong, hắn hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hỏi một chút, thực lực của ngươi bây giờ..."
Yêu thú nhỏ im lặng một chốc, rồi đáp: "Năm đó nội đan ta đã bị vỡ vụn, thực lực giảm mạnh, bây giờ thực lực của ta ngang với Thánh Cảnh của nhân loại, tất nhiên, cường giả Thánh Cảnh bình thường còn lâu mới là đối thủ của ta".
Diệp Huyên hỏi: "Có thể khôi phục lại thời kì đỉnh cao không?"
Vẻ mặt yêu thú nhỏ hơi trầm xuống: "Khó, trừ khi có cơ duyên đặc biệt".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Đã hiểu".
Lúc này, Độc Cô Huyên đi tới cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: "Liên Nhi..."
Tay phải Diệp Huyên chậm rãi nắm chặt lại, một lát sau, hắn trầm giong nói: "Giản cô nương nói không tìm thấy con bé ở nhà họ Cổ, nói cách khác, có lẽ con bé không ở nhà họ Cổ... Có lẽ con bé không sao đâu ạ".
Nói đến đây, sắc mặt hắn lạnh đến mức đáng sợ.
Đế Khuyển liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó đi sang một bên thấp giọng thở dài...
Oan ức!
Nhớ khi xưa nó đường đường là Đế Khuyển của Thần tộc, từng oai phong đến mức nào, mà giờ đây lại phải đi theo một nhân loại, hơn nữa còn là nhân loại yếu như thế... Vấn đề là, nhân loại này còn là đệ đệ của nàng ta... Nghĩ tới đây, nó lại lần nữa thở dài thườn thượt.
Ba năm!
903: Ngươi... SAO NGƯƠI CÓ THỂ KHÔNG SỢ GÌ HẾT?
Cũng may, với nó mà nói, ba năm chỉ là một cái chớp mắt.
Đúng lúc này, phía chân trời xa xa đột nhiên xuất hiện ba người, cầm đầu là một ông lão, ánh mắt ông lão nhìn thẳng vào Diệp Huyên ở phía dưới, khi thấy hắn suy yếu như vậy, ông lão chợt ngẩn người ra, sau đó lão hưng phấn kêu lên: "Diệp Huyên, ngươi bị thương rồi".
Diệp Huyên nhìn ông lão, ông lão khẽ mỉm cười: "Muốn mời ngươi đến Bắc Võ Tông ta một chuyến".
Yêu thú nhỏ ở bên cạnh đang định ra tay thì Diệp Huyên đột nhiên nói: "Được, ta đi với các ngươi!"
Yêu thú nhỏ nhìn về phía Diệp Huyên, không rõ hắn nghĩ gì.
Diệp Huyên không hề trả lời mà chỉ đứng lên: "Đi thôi!"
Yêu thú nhỏ liếc mắt nhìn Diệp Huyên, không cần phải hỏi, tên này chắc chắn có âm mưu...
...
Đây là một âm mưu khổng lồ!
Đế Khuyển tuy mới tiếp xúc với Diệp Huyên không lâu nhưng cũng biết tên này bình thường trông thì vô hại chứ trong bụng toàn những thứ xấu xa nên lúc nào cũng mang lòng cảnh giác với hắn.
Tóm lại, đây là một người rất rất xấu!
Ông lão thấy Diệp Huyên chậm rãi đi đến thì bày ra vẻ đề phòng. Theo những gì họ điều tra được, người này rất có thể có liên quan đến sự kiện nhà họ Cổ bị diệt môn, cho dù không tin Diệp Huyên có thể làm được điều đó nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
Nhưng khi hắn đến gần, ông lão khẽ ngây ra: “Ngươi... Khí Biến Cảnh?"
Diệp Huyên thản nhiên gật đầu: “Dùng thuật thần thông lúc đánh nhau nên bị phản phệ, tu vi thụt lùi, có vấn đề gì không?"
Lão trừng mắt: “Ngươi... sao ngươi có thể không sợ gì hết?!"
Hắn thờ ơ đáp: “Sợ thì được gì? Dù sao các người cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta”.
Ông lão lắc đầu: “Nếu báu vật ấy không ở trên người hắn, giết rồi chúng ta biết đi đâu mà tìm? Trước tiên cứ mang hắn về tông môn đã, ở đó bản lĩnh cao cường đến đâu cũng chạy đằng trời”.
Đối phương do dự: “Hắn có thể không diệt môn nhà họ Cổ, nhưng nhà họ Độc Cô chắc chắn do hắn ra tay. Tên này thật sự không đơn giản”.
"Dù thế nào đi nữa cứ mang hắn về cho các trưởng lão xử lý đã”.
Ông lão gật gù, nhịp bước nhanh hơn.