Diệp Huyên cười khổ: “Huynh có thể làm chủ Ma Kha tộc, nhưng ta đâu có làm chủ được tinh vực Vị Ương!”
Mạc Tà suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Cũng phải, sau khi xong chuyện lại nhắc tới chuyện này sau đi.
Đi theo ta, dẫn huynh đến một chỗ!”
Nói xong, hắn ta xoay người đi về phía xa.
Tả Thanh đưa tay ra hiệu mời, Diệp Huyên gật đầu đi theo.
Một lát sau, Mạc Tà dẫn Diệp Huyên đi tới một hang động dưới lòng đất, sau khi đi được nửa canh giờ Mạc Tà mới dừng lại, lúc này, trước mặt ba người không xa có một bệ đá, một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên bệ đá, người đàn ông trung niên tóc xõa ngang vai, tay đặt trên gối, không có hơi thở.
Diệp Huyên hỏi: “Đây là?”
Mạc Tà nhẹ giọng đáp: “Tiên tổ của Ma Kha tộc ta, một cao thủ dùng kiếm, cũng là cao thủ dùng kiếm duy nhất của Ma Kha tộc, sau ông ấy thì không một ai có thể điều khiển được kiếm Ma Kha này nữa”.
Diệp Huyên nói: “Huynh dẫn ta đến đây làm gì?”
Mạc Tà dẫn Diệp Huyên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, Diệp Huyên phát hiện trước mặt ông ta có một quyển cổ tịch, trên cổ tịch có bốn chữ to: Ma Kha Nhất Kiếm!
Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Kiếm kỹ này không nên mai một ở đây.
Hơn nữa trong này còn có cách khống chế lực lượng Ma Kha! Có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn với huynh”.
Nói xong, hắn ta cầm cuốn cổ tịch kia lên đưa cho Diệp Huyên: “Tặng huynh”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta vẫn thấy hơi khó hiểu”.
Mạc Tà gật nhẹ đầu, xoay người rời đi.
.