Đệ Nhất Nương Tử (Dịch)

Chương 6 Sinh tử mờ mịt

Ngoài bụi cây có tiếng bước chân tới gần, một trước một sau vội vàng đi đến, hai người này đứng ở trước bụi cây Tô Thất Thất nấp, từ đó một giọng nói đột ngột vang lên.

“Đã tìm được hắn chưa?”

“Vẫn chưa, hắn giống như tan biến khỏi thế gian vậy.” Giọng nói người kia xen lẫn phẫn nộ cùng không cam lòng, nhưng thanh âm lại trong trẻo sạch sẽ, hiển nhiên là một nữ tử.

“Hắn bị thiếu chủ đả thương, không có khả năng chạy đi xa, tiếp tục điều tra, bằng không chúng ta sẽ không có cách nào khai báo với thiếu chủ.”

“Hừ, chỉ là một kẻ ma giáo, thế mà dám ở Lãm Khâu sơn trang mở miệng cuồng ngôn, vừa lúc chính phái chúng ta hợp sức, diệt trừ được bọn chúng.” Nữ tử lên tiếng khinh thường.

Nam tử dường như đang nhíu nhíu mày, “Hoa Mị, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, thiếu chủ một lần hành động liền tiêu diệt Ma Giáo, quả xứng với uy nghiêm chính phái.”

“Nếu thiếu chủ diệt Vô Thủy thập nhị cung, có phải một năm sau vị trí Võ Lâm minh chủ sẽ vào tay ngài hay không?” Câu này, nữ tử nói cực nhẹ nhàng, đã không che giấu được ý cười.

Nam tử lần này lại lười để ý tới, Hoa Mị tơ tưởng thiếu chủ cũng không phải ngày một ngày hai, “Chuyện của thiếu chủ, tốt nhất ngươi nên bớt quan tâm đi, bằng không —- ”

Dù cho có cố gắng giữ bình tĩnh, dù cho đã nỗ lực nói với chính mình tất cả đều là chuyện đã qua, thế nhưng khi nghe đến bốn chữ Lãm Khâu sơn trang, Tô Thất Thất vẫn không thể khống chế cảm xúc, đụng phải một bên tảng đá. Tảng đá tròn vành vạnh, vừa đụng một cái liền lăn xuống núi, Tô Thất Thất cảm giác được hai người phía trước đột ngột dừng lại lời nói, đi về phóa mình.

Tô Thất Thất hít sâu một hơi, vén tóc che khuất một phần khuôn mặt, ngón tay chỉ kịp nắm lấy mảnh tam diệp bán hạ, ngay sau đó, mũi kiếm lạnh như băng chợt quét ngang, đặt lên gáy nàng, thể hiện rõ sát khí.

“Ngươi là ai? Lén lút ở trong đây làm cái gì?” Nam tử lạnh lùng hỏi, sát ý nồng đậm, bất luận thế nào, người này nghe được bọn họ nói chuyện, quyết không thể giữ lại.

Tô Thất Thất căng thẳng nắm lại các ngón tay lạnh lẽo của mình, Hoa Mị cau mày, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, người trước mặt có một cảm giác quen thuộc kỳ quái, nhưng khi cẩn thận quan sát, lại không nhớ được người này có xuất hiện qua trong ký ức.

Áo quần thô ráp, đầu tóc rối bù, đầu ngón tay còn dính bùn đất, biết vâng lời, biểu hiện của một người phụ nữ nông thôn chưa từng trải qua việc đời, nàng nhất thời không có hứng thú, miễn cưỡng dựa vào một bên thân cây, hăng hái xem kịch.

Tô Thất Thất sợ hãi lui về phía sau, mũi kiếm lạnh như băng theo sát kề bên, trên mặt nàng cũng dính bùn, sợ hãi cúi đầu, yếu ớt run rẩy nói, “Ta… ta lên núi… lên núi… hái thuốc..”

“Hái thuốc?” Ánh mắt nam tử dừng ở chiếc giỏ cạnh Tô Thất Thất, đích thực bên trong có rất nhiều dược liệu, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng khác, “Có người bị thương?”

Người kia cũng bị thương, nếu như bỏ trốn, tất nhiên cũng cần đến thuốc.

“Là… Là tướng… tướng công dân phụ…” Lần này, Tô Thất Thất càng cúi thấp đầu.

Hoa Mị rốt cục cũng hết kiên nhẫn, “Giang Cố, huynh dong dài cái gì, nhìn nàng ta đi, dáng vẻ sợ chết, chẳng lẽ huynh còn lo lắng nàng ta tới đây vì có ý đồ gì sao.”

Giang Cố liếc Hoa Mị, lại tiếp tục hỏi, “Tướng công ngươi tên là gì? Sao lại bị thương?”

Tô Thất Thất còn chưa kịp mở miệng miệng, “Ây, Giang Cố, huynh vừa mắt nàng ta rồi sao? Hỏi tướng công nàng sắp chết hay chưa, sau đó lấy nàng về nhà, chậc chậc, thực không đoán ra, mắt thẩm mỹ của huynh lại kém như vậy.” Hoa Mị cười chế nhạo, quan sát Tô Thất Thất từ trên xuống dưới một phen.

“Nàng ta phải chết.” Giang Cố lườm Hoa Mị, nói thẳng, chuẩn bị gia tăng lực đạo tay cầm kiếm, mặt không biểu cảm mở miệng, “Ngươi ngoan ngoãn trả lời vấn đề này, ta sẽ không cho ngươi chết một cách thống khổ, nếu dám dùng thủ đoạn che mắt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”

Tô Thất Thất vội vàng lui về phía sau, lại bị bụi cây ngăn cản, nàng hoảng sợ ngã lăn ra đất, nhìn người trước mắt giống như ma quỷ, “Cầu xin ngài, xin ngài đừng làm vậy, ngài muốn biết cái gì ta cũng sẽ nói cho nài hết… Hoặc là… Ngài muốn gì cũng được, chỉ cần ngài đừng giết ta, ta không muốn chết, không muốn chết…”

“Câm miệng!” Giang Cố không hề nhẫn nại quát lớn.

Hoa Mị ôm ngực ở cạnh quan sát, chẳng qua sự chán ghét trong mắt chỉ có tăng không có giảm, chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy nữ nhân sợ chết này khiến mình vô cùng phản cảm.

“Ngài, ngài đừng giết ta…” Nàng hoảng sợ cầu xin.

“Xem ra cũng hỏi không được cái gì.” Giang Cố nhìn thoáng qua nữ tử do sợ chết mà run rẩy không ngừng, hiện tại nàng hẳn đã bị dọa đến choáng váng, có điều Hoa Mị nói đúng, người kia kiểu gì cũng sẽ không xuất hiện trong nhà một người nông phụ thô tục như vậy.

“Giang Cố, có lẽ chúng ta cần phải tới đỉnh núi đối diện tìm xem sao.” Ánh mắt Hoa Mị ánh mắt dừng ở ngọn núi đối diện không xa, nếu người kia chạy trốn, ngọn núi trước mắt có khả năng cao nhất.

Giang Cố lườm nữ nhân co thành một cục trên đất, miệng thì thào đừng giết ta đừng giết ta, xoay người, theo tầm mắt Hoa Mị nhìn qua.

Ngọn núi kia hoàn toàn bị che khuất dưới ngọn núi lớn này, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn không phát hiện ra, hắn không khỏi mừng rỡ, tầm nhìn của Hoa Mị cũng dừng tại đó, không ai chú ý tới, Tô Thất Thất chậm rãi cong cong khóe môi, nở nụ cười lạnh, nàng khoan thai đứng dậy, lông mi dày che khuất ánh sáng ngoan lệ trong mắt, đầu ngón tay lóe sắc bạc, không chút do dự phất tay hướng tới sau lưng nam tử.

Nhưng ngay tại một khắc này, Giang Cố quay ngoắt đầu, bắt được cánh tay Tô Thất Thất, vũ khí sắc nhọn dừng trước mắt hắn, có điều vì nó tới quá nhanh, nên xẹt qua da thịt, làm túa ra một ít máu.

Giang Cố hất mạnh tay Tô Thất Thất, hắn không thèm lau vết máu trên mặt, trong mắt lóe sương lạnh, “Ngươi là ai?” Hắn lạnh lùng chất vấn.

Tô Thất Thất cũng không ngẩng đầu lên, nàng yên tĩnh ngồi dưới đất, không chút để ý đến bụi đất cáu bẩn, một khắc này, Giang Cố bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt lại khiến hắn sinh ra một tia sợ hãi.

Đương nhiên, hắn quyết không cho phép loại cảm xúc này lan tràn, tuyệt đối không có khả năng.

“Ta? Chẳng qua chỉ là một nông phụ không muốn chết mà thôi.” Ngón tay Tô Thất Thất xoa xoa cánh tay vừa bị Giang Cố túm lấy, xương cốt có chút đau rồi.

“Nông phụ? Lúc đầu ta cũng cho rằng như vậy.” Hoa Mị đã tới gần Tô Thất Thất, cảm giác chán ghét của mình với người này, quả nhiên không phải không có nguyên do, “Mà hiện tại ta lại không biết, nói cho ta, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?!”

Giang Cố cũng lạnh lùng đứng ở một bên, chẳng qua lông mày càng ngày càng nhăn, hắn bỗng nhiên cảm thấy vết thương trên mặt ngứa ngứa, dường như có ngàn vạn con kiến đang bò ở miệng vết thương, đụng vào lại không có nửa điểm khác thường, hắn không khống chế được chạm tay vào chỗ đau, nhưng càng đụng, vết thương càng khó chịu.

“Tốt nhất ngươi đừng nên đụng tay vào.” Tô Thất Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, cười lạnh nhìn về phía Giang Cố.

Hoa Mị theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Giang Cố, đột ngột trừng lớn hai mắt, trong mắt thoáng hiện lên hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau vài bước.

“Ngươi sao vậy?” Giang Cố cau mày hỏi.

Hoa Mị chỉ vào Giang Cố một lúc lâu lâu, mới không đành lòng hỏi, “Có phải ngươi cảm thấy không thoải mái hay không?”

“Rốt cuộc ta bị làm sao?!” Biểu hiện của Hoa Mị càng làm Giang Cố bất an, hắn không vui, lạnh nhạt hỏi.

“Huynh, mặt của huynh…” Hoa Mị dường như hoảng sợ vì thứ gì đó, nàng ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương đồng, vô cùng cẩn thận đưa qua, Giang Cố nhận lấy, đến khi nhìn vào trong gương, hắn giống như gặp quỷ vội vàng quăng nó ra xa.

Hơn một nửa khuôn mặt Giang Cố đã nhuộm thành màu xanh, lấy miệng vết thương rất nhỏ kia làm trung tâm, từ da thịt trào ra rất nhiểu nước mủ, mà bởi vì trước đó hắn đã chạm vào, khuôn mặt thối rữa ngày càng nghiêm trọng, không chỉ ghê tởm mà còn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khủng bố.

“Tại sao có thể như vậy?! Sao có thể?!” Giang Cố vô cùng phẫn nộ, khóe mắt đỏ sậm, hắn nhìn chòng chọc vào Tô Thất Thất, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Trên thứ đồ kia có độc!”

“Hoa Mị! Mau, mau giết nàng, bằng không nàng sẽ —” Giang Cố dường như ý thức được chuyện gì đang diễn ra, rống lớn, nửa người hắn đã mất đi cảm giác, giờ phút này trừ việc miễn cưỡng đứng thẳng thì cái gì cũng không làm được, nhưng hắn vẫn chậm một bước.

“Ngươi cho là ta sẽ để nàng yên ổn tới giết ta?” Tô Thất Thất cười lạnh, thanh âm quanh quẩn trong không khí. Tựa hồ lời nói của nàng ứng nghiệm, Hoa Mị không hề đoán trước ngã xuống đất, tay nàng ta còn nắm trên thân kiếm, trong mắt đầy vẻ không tin.

Nếu Giang Cố bị vũ khí đâm phải mà trúng độc, vậy nàng thì sao, nàng căn bản không có khả năng bị hạ độc!

“Rất khó hiểu đúng không? Ta vốn chưa từng tới gần ngươi.” Tô Thất Thất chậm rãi đứng lên, ngón tay nàng vỗ nhẹ bùn đất trên quần áo, từ trên cao nhìn xuống khoảng đất Hoa Mị ngã xuống.

“Thực ra, loại độc này vốn không cần phải tới gần kẻ địch, nó có thể thông qua đường không khí tiến vào thân thể ngươi, nhưng phải ở thời điểm đối phương chưa hề có sự chuẩn bị..”

Giang Cố giờ phút này cũng không kiên trì nổi, hắn nửa quỳ trên mặt đất, châm chọc cười lạnh, “Ngay từ đầu, Hoa Mị đối với ngươi vẫn duy trì cảnh giác, cho nên ngươi cố ý dùng vũ khí đả thương ta, khiến Hoa Mị đem lực chú ý chuyển đến trên người ta, thời điểm đó, mới là lúc ngươi hạ độc.”

Tô Thất Thất cười nhẹ, “Ngươi rất thông minh.”

“Không! Sao ngươi có thể giết ta! Sao ta lại phải chết ở cái nơi quái quỷ này!” Hoa Mị bỗng nhiên hét ầm lên, mang theo tiếng nức nở, nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm Tô Thất Thất, điên cuống muốn bắt lấy nàng, “Ngươi không giết được ta, độc của ngươi cũng không giết được ta!”

“Một mảnh tam diệp bán hạ đích thực không đủ để giết chết các ngươi, nhưng ta còn bỏ thêm bên trong một vài thứ, có lẽ các ngươi đã nghe qua nó, Nhất Cấu Vẫn.”

(Nhất Cấu Vẫn, tên khác là Hồ Mạn Đằng, người trúng độc sau một lát toàn thân mất đi cảm giác, không thể nhúc nhích, mất đi hô hấp, hít thở không thông mà chết.)

“Vì sao?”

“Vì nếu các ngươi không chết, ta sẽ phải chết, mà ta, còn chưa muốn chết.” Hai kẻ này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, Tô Thất Thất dám khẳng định điều này, nhưng nàng chưa muốn chết, nàng kiên trì như vậy, quyết không cho phép mình chết ở đây.

Để sống sót, đôi khi cần phải có thêm dũng khí.

“Hơn nữa, cũng không phải chỉ như vậy, có lẽ ta còn phải thanh toán một ít ân oán cá nhân nữa.”

Hơi thở của Hoa Mị có chút dồn dập, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, nhưng giờ phút này, lại thấy từ trên người Tô Thất Thất một bóng dáng, “Ngươi, ngươi vô cùng giống một người…” Tiếng nàng ta rất nhẹ, tới lúc sắp chết, lại lộ ra vẻ tươi cười.

“Có lẽ ngươi không phải ả, ả đã chết, ba năm trước, ta tự tay giết ả, ha ha, ngươi nhất định không biết, khi đó ta hưng phấn biết bao, ta hận không thể đem ả chém thành ngàn mảnh. Cuối cùng ta ném ả ở bãi tha ma, thi thể của ả nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều chó hoang, ả xứng đáng, lại, lại dám mơ tưởng đến thiếu chủ, dù có chết, nhất định cũng sẽ là cô hồn dã quỷ!”

Tô Thất Thất mặt không biểu cảm nhìn Hoa Mị, chẳng qua độ ấm trong mắt đã biến mất không còn chút nào, nàng đột nhiên thấy lạnh, dường như toàn bộ khí lạnh trong trời đất đều tụ tập xung quanh thân thể. Nàng chậm rãi vén lên những sợi tóc hỗn loạn, hờ hững mở miệng, làm như người được nói đến không phải mình, “Vậy ta sẽ nói, ta chính là nàng – Tô.Thất.Thất!”

Ánh mắt Hoa Mị càng điên cuồng, “Không! Ngươi không phải ả! Nàng đã chết, ta đã giết chết ả! Ta biết ả chết, thiếu chủ biết ả chết, tất cả mọi người đều biết ả chết!!”

“Ngươi cũng đã thấy rõ ràng, nàng còn chưa chết, mà hiện tại, nàng muốn giết ngươi!”

Giang Cố không nói gì, năm đó khi giết chết người kia, hắn cũng tham dự, thậm chí lúc Hoa Mị hành động, đại đa số đều trải qua sự ngầm đồng ý của hắn, thế gian này có câu quả thực không sai, bất ngờ không báo trước, thời điểm còn chưa tới.

Tô Thất Thất đi rồi, bóng lưng của nàng dưới mưa tuyết đột ngột hiện lên vẻ thê lương. Bước chân nàng cực nhẹ, như thể sợ sẽ quấy nhiễu sinh linh vạn vật.

Nàng nhìn lòng bàn tay mình, không biết nên nghĩ gì, nàng không phải người tốt, cho tới giờ nàng cũng không phải người tốt, chỉ là nàng muốn sống sót mà thôi.

Không còn nhiều thời gian, ép mình phải sống sót.

Vì sao khổ sở như vậy.

Nàng cụp mắt, hàng mi rợp che khuất mắt, nàng chậm rãi lấy ra một thanh đao nhỏ, lưỡi đao sắc nhọn không chút lưu tình xẹt qua bàn tay, máu đỏ lập tức trào ra, lông mày nàng không chút nhăn lại, phảng phất như đây không phải tay mình, phảng phất như không phải tự gây thương tích cho mình, nàng rũ tay, để cho máu tươi nhỏ trên mặt đất, dần dần đi xa.

Một thân đầy máu này, có rửa thế nào cũng không sạch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất