Biết ham muốn, lại thích cái đẹp vốn là bản chất của con người. Người xưa nói: Thực sắc tính dã. (Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)
Một đêm mưa to tầm tã, ngày hôm sau bầu trời quang đãng, không khí trong lành, trên con đường nhỏ xa xa một chiếc xe ngựa giản dị không hề trang trí đang đi tới. Bánh xe lăn đều, lăn qua những vũng nước còn đọng lại làm nước bắn tứ tung, không phải nam nữ thanh niên tay cầm trường kiếm thì lại là một hàng người mặc trang phục giống y hệt nhau, bọn họ sắc mặt nghiêm túc, chân bước đi có vẻ vội vàng.
Con đường dẫn tới thành Ất Lan, kẻ đến người đi, bây giờ lại càng trở nên náo nhiệt.
Xe ngựa chạy qua, không hề gây lên chút chú ý nào. Tô Thất Thất thản nhiên vén màn xe lên, thấy bên ngoài Thiếu Lâm tự phần lớn những người mặc áo cà sa, hoặc là vài cô gái mặc áo xanh của Hòa Quân phái. Tô Thất Thất chợt nghĩ, không ngờ lại có nhiều môn phái tụ tập như vậy, bỗng nhiên nàng cảm nhận được có ánh mắt ở trong đám người kia đang nhìn mình.
Nàng nhìn thấy ánh mắt đang nhìn mình, giật mình, sau đó liền khẽ gật đầu, cười cười. Nhạc Trì đi sóng vai bên Tô Uyển Nhi, khi hắn nhìn sang, Tô Uyển Nhi cũng nghi hoặc nhìn theo, nhìn thấy Tô Thất Thất liền cao hứng giơ tay lên, trong tay nàng dắt theo một một bé trai bụ bẫm, lúc này đang nghịch ngợm nô đùa.
Năm tháng trôi qua, bây giờ ai cũng bình an khỏe mạnh. Nhạc Trì cũng cười cười gật đầu, sau đó dời tầm mắt đi.
Bất tri bất giác, nhiều năm trôi qua như vậy, phảng phất đâu đó hình dáng hắn năm đó luôn cố tình vòng qua Tô Gia ngư thôn mua cá thế còn như rành rành trước mắt, nhưng cho tới bây giờ, chung quy lại đây vẫn là một đoạn kí ức đẹp đẽ. Hắn biết, trong lòng mình, so với tình yêu cái nào quan trọng hơn, chí ít, so với trách nhiệm, hắn cũng chỉ biết lựa chọn người đến sau.
Mà hiện tại, vợ hắn, con hắn bỗng nhiên trở thành trách nhiệm hắn cam tâm tình nguyện, cũng không có cách nào trốn tránh.
Xe ngựa dần dần đi xa, Nguyễn Lương Ngọc vẫn như cũ, lười nhác dựa vào người Tô Thất Thất, hai tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, tựa đầu trên vai Tô Thất Thất, Tô Thất Thất chỉ cần khẽ nghiêng đầu cũng có thể nhìn thấy hắn.
Nàng không khỏi nghĩ, người này là của nàng, thật tốt!
Nguyễn Lương Ngọc xiết chặt cánh tay, bỗng nhiên mở miệng “ Đang nghĩ cái gì?”
Tô Thất Thất cười cười, nhìn hắn từ từ nhắm mắt lại, trông có vẻ vô cùng buồn ngủ, hàng mi dày toát lên vể yên tĩnh, khoan thai, khẽ mím môi. Người này khi ngủ, khuôn mặt hiền lành như vậy, vì thế cười nói: “Ta đang nghĩ, tối qua chàng không nên lăn lộn lâu như vậy.”
“ Ai bảo nàng không phối hợp với ta.” Nguyễn Lương Ngọc bất mãn thì thầm, giọng điệu vô cùng oán hận.
Tô Thất Thất bất đắc dĩ, “Chàng cũng biết ta sẽ không mà, chẳng phải lần trước chàng cũng thấy rồi sao?”
“Hừ.” Nguyễn Lương Ngọc rầu rĩ mở miệng, trên môi nở nụ cười đắc ý: “Loại chuyện như thế quả nhiên vẫn nên dựa vào ta, từ nay về sau nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ ta là được.”
Tô Thất Thất không khỏi nhíu mày, hình như vừa nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được tạt nước lạnh: “Sau đó chẳng phải chỗ nào cũng là máu à.”
“Có phải rất đau không?” Nguyễn Lương Ngọc hơi chột dạ.
“Đau như chết đi sống lại.”
“Đau thế sao? Vậy từ nay ta sẽ không làm.”
Ánh mắt Tô Thất Thất trở nên phức tạp “Về sau làm chậm lại là được. Nhưng những loại chuyện như vậy, ở nhà vẫn tốt hơn.”
“Ừ ừ.” Tựa trên vai Tô Thất Thất, Nguyễn Lương Ngọc gật đầu “Lần sau nàng phải phối hợp với ta cho tốt, nhất định có thể làm được.”
“Ừ, lần sau ta sẽ phối hợp với chàng thật tốt. Nhưng nếu phối hợp không được, cũng có thể đi tìm bọn Tô Cơ lĩnh giáo?”
“Tuyệt đối không được.” Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn Tô Thất Thất rất chăm chú, kiên định nói: “Loại chuyện này mà nói ra ngoài, thanh danh một đời của ta sẽ không còn một chút nào cả.”
“Ta thấy bọn họ kinh nghiệm phong phú, chuyện như vậy cũng không tính là gì…” Tô Thất Thất còn chưa kịp nói xong đã bị chặn lại.
“Ta đã làm một lần, chắc chắn bây giờ cũng có thể làm.” Nguyễn Lương Ngọc cắn răng nói: “Nàng phải tin tưởng ta, tuyệt đối không thể đề cao người khác mà diệt đi uy phong của chính mình.”
Tô Thất Thất xấu hổ: “Thật ra chỉ cần chàng có thể làm, được hay không được cũng không sao cả…”
“Ta là vì! Việc này có liên quan tới con cái chúng ta sau này!”
Nhất thời Tô Thất Thất không biết phải làm thế nào, “Chàng cần gì phải khoa trương như vậy?” Chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện con cái.
“Đương nhiên, loại chuyện như vậy nhà nào chẳng phải làm, nếu chúng ta không làm được, bị người khác biết được, nhất định sẽ rất mất mặt. Sau đó bọn họ sẽ kì thị con của chúng ta, như vậy sau này nhất định sẽ ảnh hưởng tới đời sau. Thế hệ này đến thế hệ khác, ảnh hưởng vô cùng.” Nguyễn Lương Ngọc nghiêm túc mở miệng mà gằn từng tiếng, mắt đen lấp lánh động lòng người, sáng trong, như mộng như ảo, Tô Thất Thất nhìn chằm chằm hắn, da trắng như ngọc, khẽ mím môi, nghiêm túc như đang nói về chuyện sinh tử tồn vong. Nàng không thể nhịn được nữa, cuối cùng kéo cánh tay Nguyễn Lương Ngọc, hung hăng kéo đầu hắn tựa vào vai mình, ngón tay che đi đôi mắt đang vô cùng thành khẩn của hắn.
“Tối hôm qua lăn lộn một đêm mà giờ chàng vẫn có tâm tư nghĩ tới mấy chuyện bát nháo này ư, chẳng phải chỉ là làm sủi cảo hay sao? Nói tới sinh tử tồn vong, lại còn có đời sau, Nguyễn Lương Ngọc, ta sắp bị chàng dày vò đến chết rồi. Hơn nửa đêm đi giết gà làm máu bắn tung tóe, sủi cảo còn chưa ăn được đã bị chủ quán đuổi ra ngoài, nếu chàng thật sự muốn ăn, lần sau chúng ta đi tìm Tô Cơ, nhất định chàng sẽ được ăn ngon!” Tô Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói, không biết phải làm thế nào, ngón tay khẽ chạm lên mắt Nguyễn Lương Ngọc.
“Ta không đi! Lần trước ta đã cam đoan nhất định mình có thể học, nàng chắc chắn đang cười nhạo ta.” Nguyễn Lương Ngọc không hề do dự, vẫn cứ khăng khăng.
“ Chàng!” Tô Thất Thất thở dài, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Vậy sau khi quay về, ta sẽ dạy chàng.”
Nguyễn Lương Ngọc lắc đầu: Không, ta muốn tự học.”
Tô Thất Thất cảm thấy mình sắp không nhẫn nhịn được nữa, “Rốt cuộc chàng muốn thế nào?”
“Tô Cơ nói muốn nắm được trái tim của người phụ nữ, quan trọng nhất chính là sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, nàng ta nói, nếu cái gì ta cũng không biết làm, nàng nhất định sẽ ghét bỏ ta, không lâu sau nhất định nàng sẽ hết yêu ta.”
Tô Thất Thất không nhịn được muốn nói, cho dù chàng có làm món gì, nhất định ta cũng không dám ăn, nhưng nếu nói ra những lời này, nàng nhất định sẽ không được yên với Nguyễn Lương Ngọc. Hơn nữa, nàng còn nhớ, Nguyễn Lương Ngọc ở chỗ Tô Cơ đã là một tháng trước, nếu làm đã sớm làm rồi, huống chi tối qua hắn mới nói giết gà làm sủi cảo, chi bằng ép chàng nói ra “Chàng nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Nguyễn Lương Ngọc, chàng đừng có vòng vo với ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nguyễn Lương Ngọc trầm mặc một hồi, cuối cùng cắn răng, hung hăng nói: “Ta nhất định phải tìm được con nhóc lưu manh đó.”
“Con nhóc nào?” Theo phản xạ Tô Thất Thất hỏi lại, sau đó mới kịp phản ứng, rồi bỗng nhiên hiểu ra “Chàng thế mà lại bị một con nhóc trộm hết ngân phiếu, lại còn bị lột sạch quần áo nén vào khách điếm sao?” Nói xong nàng liền cảm thấy buồn cười, nhưng Nguyễn Lương Ngọc đã mở mắt, con ngươi đen nhánh xẹt qua tia nguy hiểm, giống như đang nói, nếu nàng dám cười, nàng sẽ không xong với ta.
Tô Thất Thất nhìn thẳng vào đôi mắt nguy hiểm mà xinh đẹp kia, tay xiết chặt đùi, cố gắng nén cười, thế nhưng nàng vẫn không thoát khỏi ánh mắt như ẩn nhẫn của Nguyễn Lương Ngọc.
“Nếu như nàng dám nói chuyện này cho người khác, ta sẽ bóp chết nàng.” Ngón tay Nguyễn Lương Ngọc vô tình mơn trớn cổ Tô Thất Thất, thấp giọng nói.
Tô Thất Thất ngay lập tức nghiêm túc lại, “Không dám không dám! Vậy bây giờ chàng tính sao?”
Nguyễn Lương Ngọc híp mắt, cười lạnh “Giết người diệt khẩu.”
“ Quá tàn nhẫn không?”
Nguyễn Lương Ngọc đã nói đó chỉ là một đứa trẻ, thực sự hắn cũng không biết phải làm thế nào, nhưng lòng lại không cam, thế nên chỉ hừ lạnh một tiếng, ôm lấy cơ thể ấm áp của Tô Thất Thất, ngáp một cái “Cả đêm qua không ngủ, mệt muốn chết, ta đi ngủ đã. Khi nào tới gọi ta.”
Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, Tô Thất Thất suy nghĩ một lúc, không nhịn được nở một nụ cười.
Người này là của nàng, thật tốt!Lãm Khâu sơn trang, nơi nơi đều là sắc đỏ, bốn phía đều treo tú cầu đỏ như lửa, Cung Hách Liên một thân hỉ bào đỏ thẫm đứng trước cửa, không ngừng chắp tay với khách khứa đang nườm nượp đến chúc mừng. Trên người hắn mang theo khí chất cao ngạo, từ cử chỉ hành động đều toát lên vẻ rộng lượng, hiền hậu của một vị minh chủ, chào hỏi lẫn nhau sau đó để quản gia đưa khách vào nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ đảo mắt nhìn chung quanh, mong chờ tìm kiếm trong đám người, sau đó lại thất vọng thu hồi tầm mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng phức tạp, thậm chí hắn không thể xác định được hắn thật sự có muốn cưới Lâm Hàm Chi hay không.
Một chiếc xe ngựa đơn giản chẳng hề hoa mĩ đang chầm chậm tiến về phía Lãm Khâu sơn trang, sau đó dừng lại trước cửa trang. Người đánh xe dáng người khôi ngô tuấn tú khẽ ghìm dây cương, màn xe vén lên, Cung Hách Liên thấy người tới, ánh mắt sáng ngời, lập tức dặn dò quản gia tiếp đón khách, còn hắn lập tức đi tới phía chiếc xe ngựa.
Trên giang hồ, đệ nhất thần y không ai không biết, không người nào không hiểu nhưng thực sự gặp được Tô Thất Thất cũng không nhiều. Còn về Nguyễn Lương Ngọc, bọn họ đều đã từng gặp nhưng Vô Hoa thập nhị cung đã sớm cải tà quy chính, hơn nữa hai năm trước Nguyễn Lương Ngọc đã đem vị trí cung chủ truyền cho Hoa Mạnh, cho nên dù có ánh mắt nhìn về phía bọn họ thì rất nhanh sau đó cũng đã dời đi.
Cung Hách Liên đến gần, Nguyễn Lương Ngọc liền cầm lấy tay Tô Thất Thất, dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn.
Tô Thất Thất có chút bất đắc dĩ nhưng cũng để cho Nguyễn Lương Ngọc nắm tay mình, nhìn hành động thể hiện sự chiếm hữu của hắn, trong lòng có chút đắc ý. “Chúc mừng ngươi nên duyên cùng Hàm Chi tiểu thư.” Nàng nhìn Cung Hách Liên, chúc phúc nói.
Cung Hách Liên nhìn hai người tay trong tay, trong lòng có gắng kiềm chế, nở một nụ cười: “Cám ơn, chúng ta đi vào thôi.’
“Không cần, ngươi ở đây chờ tân nương quan trọng hơn, bọn ta tự đi vào là được rồi.” Từ trong ngực Tô Thất Thất lấy ra một hộp gấm tinh xảo, đưa cho Cung Hách Liên: “Đây là quà của bọn ta, chúc ngươi luôn chung một lòng, sống đến răng long đầu bạc.”
“ Nàng…” Cung Hách Liên nhận lấy hộp gấm, không biết phải nói gì, Tô Thất Thất cười cười.
“Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, ngươi phải đỗi xử thật tốt với Hàm Chi tiểu thư.” Nàng nói xong liền bị Nguyễn Lương Ngọc kéo vào Lãm Khâu sơn trang.
Cung Hách Liên nhìn bóng lưng của hai người, nắm tay cả đời, đúng vậy, hắn phải quý trọng người kia, dù có thích hay không, có yêu hay không, cuối cùng đó mới là người đi cùng với hắn tới cuối cuộc đời.
Hắn mở hộp gấm ra, thấy bên trong là hai viên thuốc màu trắng ngà! Tục mệnh hoàn! Quả là món quà lớn! Hắn giật mình, đưa tay đóng hộp gấm lại, món đồ này nếu lưu truyền trên giang hồ, nhất định sẽ lại gây lên một cuộc gió tanh mưa máu.
Nguyễn Lương Ngọc kéo Tô Thất Thất vào ngồi ở một góc xa, với tay lấy mấy trái vải tươi trên đĩa bóc vỏ, nhàn nhã nhấm nháp. Tô Thất Thất nhìn bốn phía chung quanh, bỗng nhiên có chút xúc động: “Năm đó cũng là cảnh tượng như này, chúng ta làm loạn buổi thành thân, còn bị võ lâm chính phái đuổi giết, đúng là chật vật. Không nghĩ tới chỉ chớp mắt một cái mà đã nhiều năm trôi qua.”
Nguyễn Lương Ngọc bóc vải đưa cho Tô Thất Thất “Có muốn nếm thử không? Mùi vị cũng không tệ.”
Tô Thất Thất nhìn Nguyễn Lương Ngọc, cắn quả vải trong tay hắn “Ừm, mùi vị cũng không tệ.”
“Bỗng nhiên ta cũng nghĩ tới một câu nói, nàng có muốn nghe không?” Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên hỏi.
Tô Thất Thất gật gật đầu, vì thế Nguyễn Lương Ngọc liền nói: “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm chim liền cành.”
“Tại sao lại không chúc hắn?” Tô Thất Thất nghi hoặc nói.
“Nàng đã đem nắm tay cả đời, bên nhau tới già chúc hắn rồi, hiện tại câu này nên là của chúng ta chứ.”
“Sao có thể như vậy?” Thất Thất không còn cách nào khác.
“Vì thế”, Nguyễn Lương Ngọc nghiêm túc gật đầu “nhất định phải như vậy nhé.”
Chiêng trống vang trời, pháo nổi lên. Tô Thất Thất nhìn xuyên qua đám người thấy Cung Hách Liên cầm lụa đỏ cùng một cô gái giá y diễm lệ đi vào, ánh mắt Cung Hách Liên dừng lại trên người tân nương tử, không nhìn bất kì ai trong đám người đó nữa.
“Nhất bái thiên đại.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Đưa vào động phòng hoa chúc.”
Tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên, cô dâu xinh đẹp điềm đạm được bà mối đưa vào phòng, bốn phía ồn ào, chỉ có Nguyễn Lương Ngọc ngồi ngay ngắn trước bàn, làm như chuyện gì cũng không liên quan tới ta, buồn chán ngồi đùa nghịch đĩa hoa quả và điểm tâm trên bàn.
Cùng lúc này, hắn thấy dưới bàn có một đôi tay, đôi tay này lục lọi dưới bàn, Nguyễn Lương Ngọc liền đẩy đĩa hoa quả và điểm tâm sang một bên, người kia hình như có chút nghi ngờ, đôi tay lại càng làm càn. Nguyễn Lương Ngọc bắt lấy cái tay kia, cố gắng kéo người kia lên, nhưng khi vừa nhìn thấy người này, hắn lập tức nghĩ tới bốn chứ: Oan gia ngõ hẹp!
Dường như cô bé kia cũng nhận ra Nguyễn Lương Ngọc, liều mạng giãy dụa nghĩ cách chạy trốn, bég đã lựa chọn một góc có vị trí xa, sự chú ý của mọi người ở đây đều dồn hết về phía đại sảnh, ai biết sẽ gặp xui xẻo như vậy, vừa ra tay đã bị bắt.
“Con nhóc thối, ta còn đang tìm ngươi, nói! Vì sao lại đi gạt người?” Nguyễn Lương Ngọc dùng sức nắm lấy cánh tay của cô bé, cô bé hoảng sợ nhìn hắn, vừa nghe thấy hai chữ gạt người liền dãy dụa đứng lên.
“Ta không có gạt người, cha nói lừa người xấu không tính là gạt người, là trừng phạt đúng tội, ngươi là người xấu, buông ta ra!” Bé vừa bị bắt vừa bị đau, Nguyễn Lương Ngọc lại không thể làm nàng bị thương thật, nhất thời ứng phó có chút vất vả.
Nghe lời cô bé nói xong, sắc mặt Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên trầm xuống, Tô Thất Thất cảm thấy thú vị liền hỏi “Vì sao nói chàng ấy là người xấu?”
“Ông nội nói, những người ở đó đều là người xấu.” Cô bé nghiêm túc trả lời.
Tô Thất Thất dùng ánh mắt nghi hoặc như lúc đầu nhìn bé gái, vì thế cô bé lại giải thích: “Ta thấy hắn từ trong Thủy Nguyệt lâu đi ra, hắn nhất định là người xấu, tỷ tỷ là người tốt, cứu ta, hắn nhất định sẽ giết ta.”
Sắc mặt Nguyễn Lương Ngọc đã đen kịt, hắn âm trầm nhìn chằm chằm cô bé, hận không thể đi lên cắn vài miếng nếm thử, hắn chỉ đứng ở cửa Thủy Nguyệt lâu một lúc, đây là cái chuyện nực cười gì vậy! Vì thế, tiểu cô nương lập tức bị người xấu dọa, oa một tiếng khóc ấm lên, Nguyễn Lương Ngọc trăm phần trăm có thể khẳng định người này đang diễn trò, vì thế đưa tay che miệng bé, rồi ôm theo người bên cạnh rời khỏi Lãm Khâu sơn trang.
Sau đó, trong lúc không để ý Nguyễn Lương Ngọc bị cô bé cắn một cái, bé gái liều mạng chạy tới bên cạnh Tô Thất Thất, núp sau lưng nàng, Nguyễn Lương Ngọc ôm cánh tay in hằn dấu răng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thất Thất.
“ Chàng nhìn ta làm gì?” Tô Thất Thất hiển nhiên đã trở thành lá chắn cho cô bé, tươi cười xán lạn.
Nguyễn Lương Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Cười trên nỗi đau khổ của người khác.”
Tô Thất Thất đã nhịn cười tới mức khó chịu, vì thế xoay người, hơi cúi lưng, hỏi “Vì sao lại trộm đồ?”
Tiểu cô nương đưa mắt nhìn Tô Thất Thất cùng Nguyễn Lương Ngọc, lưỡng lự một hồi, nói: “Ta không có lừa hắn, nhà ta đã bị lũ nhấn chìm, cha ta bị bọn cướp đánh bị thương. Chúng ta không có cái ăn, ta cầu xin bọn họ, bọn họ sẽ đánh ta, ta chỉ có thể đi ăn trộm.”
“Cha muội bị thương rất nặng sao?” Tô Thất Thất suy nghĩ một chút, hỏi.
Nghe vậy, cô bé bật khóc thút thít: “Bọn họ nói cha không sống được bao lâu, ta…Ta muốn kiếm tiền, ta không muốn cha chết…”
Tô Thất Thất suy nghĩ một hồi, tay nắm lấy vai cô bé, mở miệng nói: “Tỷ tỷ có thể cứu cha…” Nàng còn chưa kịp nói xong đã bị sự vui mừng của cô bé chặn lại.
“Thật vậy sao? Cha sẽ không chết sao?” Bé dùng ánh mắt vừa chờ mong lại sợ hãi nhìn Tô Thất Thất.
Cuối cùng Tô Thất Thất không nhịn được mà nở nụ cười, sờ sờ đầu tiểu cô nương “Muội tên gì?”
“Muội tên Linh Nhi.” Cô bé tay chỉ chỉ vào Nguyễn Lương Ngọc “Muội từng nói với hắn.”
Nguyễn Lương Ngọc hai tay ôm ngực tựa vào tường, mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người. Tô Thất Thất cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, “Ta có thể cứu cha muội, nhưng vị ca ca này không phải người xấu, muội cũng thấy, chàng bây giờ rất tức giận, nếu vị ca ca kia nở nụ cười, ta liền lập tức đi cứu cha muội, thế nào?”
Ánh mắt Linh Nhi do dự nhìn Nguyễn Lương Ngọc, nàng hiểu lầm sao? Ca ca kia không phải người xấu. Có phải hiện tại ca ca đang rất tức giận không, nhất định hắn sẽ đánh mình, nhưng rất nhanh cô bé đã đưa ra lựa chọn, so với việc cha chết, việc này có tính là gì.
Vì vậy, Nguyễn Lương Ngọc trông thấy hai người kia đứng một chỗ thì thầm to nhỏ một hồi, cô bé rất nhanh sau đó có thái độ khác thường, tươi cười xán lạn đến trước mặt mình, kêu một tiếng ca ca thật ngọt, huynh có thể cười một chút không?
Nguyễn Lương Ngọc mặt càng đen hơn, hai người này ở đây làm trò quái gì vậy?
Linh Nhi mặt mày ủ rũ quay đầu nhìn Tô Thất Thất, Tô Thất Thất bất đắc dĩ lắc đầu, làm tư thế cố lên với Linh Nhi.
Nguyễn Lương Ngọc là người không chống cự được sức hấp dẫn của trẻ con đâu.
Nàng chậm rãi đứng lên, nhìn Nguyễn Lương Ngọc vì không chịu được sự dây dưa của Linh Nhi mà chạy trốn, Linh Nhi đi ngay sau đó, không ngọt ngào gọi ca ca thì lại uất ức kể khổ.
Mặt trời chiếu sáng, tháng năm tĩnh lặng, nàng khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời đang chiếu lên da thịt.
Nàng nghĩ, người này là của mình, thật tốt! Nàng nghĩ, có được một người chồng như thế, đã không còn mong muốn gì hơn nữa rồi.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đát nguyện làm cây liền cành!