Đế Quân

Chương 161-162: Là Người Thu Gia

Trong khoảng thời gian này, Thần Dạ đi ngang qua dãy núi, chém giết cùng vô số yêu thú không chỉ để cho tu vi của hắn, từ cấp Sơ Huyền Nhất Trọng ban đầu đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Bởi vì chém giết cùng huyết chiến trong thời gian dài, toàn thân hắn giờ phút này lại mang theo một khí Sát Phạt đậm đặc, làm cho người ta khi bắt đầu tiếp thu thì thấy cực kì sắc bén!
Nhưng đồng thời, cũng có thể nhìn thấy, da thịt trên hai cánh tay để trần của Thần Dạ cùng với trên hai chân cũng có dầy đặc vết thương. Mặc dù đã đóng vảy, nhưng lại vẫn khiến cho người khác nhìn thấy ghê người.
Hiện tại Thần Dạ, nếu như bị những người quen biết rộng rãi trước kia nhìn thấy, nhất định sẽ không lập tức nhận ra nổi hắn.
Bỏ đi sự ngây ngô, hiện nay hắn thay vào đó chính là một vẻ hết sức bình thản, hơi có chút xíu không nhanh. Điều này ngưng tụ ra một vẻ lạnh rùng mình thấp thoáng bao phủ lên như vậy đã làm cho Thần Dạ xem ra, càng thêm khủng bố cùng đáng sợ!
Cơ hồ mỗi ngày đều trải qua trong chém giết cùng chiến đấu, nay đã nuôi dưỡng hình thành dáng dấp này, tự nhiên hắn không giống với những đóa hoa trong nhà ấm. Nói cách khác, ở trong đế đô, cũng sẽ không có nhiều nhà quyền thế như vậy, bởi nếu họ muốn để cho con cháu của mình cảm giác là người ưu tú thì sẽ đưa chúng vào rèn luyện trong quân đội .
Mà Thần Dạ liều mạng, cũng làm cho Đao Linh hơi bị kính nể. Nó từng không chỉ một lần nói với Thần Dạ, để cho hắn không nên liều mạng như vậy. Nhưng Thần Dạ trả lời là, hắn đã bỏ lỡ thời gian bốn năm. Hiện tại ở trong mắt người khác, tất nhiên là rất ưu tú. Nhưng chính hắn mới biết được, so với bạn bè cùng lứa tuổi thì chênh lệch đã mở rộng rất nhiều.
Ít nhất, hai người Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng không phải Thần Dạ có khả năng bằng được.
- Hai gia hỏa này, hiện tại cũng có thể rời khỏi đế đô Hoàng Thành rồi chứ? Ha hả, để cho ba huynh đệ chúng ta tiếp tục đấu, rồi nhìn một chút, ngày khác sau khi trở lại đế đô thì ai ưu tú nhất!
Trong rừng cây rậm rạp, khắp nơi cũng có thể nghe được những tiếng gầm lớn hung dữ mãnh liệt. Người nào đi lại một mình trong rừng cây rậm rạp kia, vậy cảm giác kiềm chế cũng không nhỏ.
Nhưng mà đây chính là điều Thần Dạ cần.
Hắn cười cười. Sau khi moi ra Nội Tinh cùng lột lớp da thú từ thi thể trên mặt đất, hắn liền chạy đi. Hướng về phía trước mà lướt tới. Tốc độ kia, hiển nhiên đem so sánh với một tháng trước đây thì nhanh hơn rất nhiều.
Đang cứ thế mà đi về phía trước với tốc độ nhanh như vậy, Thần Dạ đột nhiên phát hiện, yêu thú trong dãy núi trở nên càng ngày càng ít. Thậm chí một mạch đi qua vừa rồi lại ngay cả một con cũng không cảm ứng được. Hình như, chỗ Thần Dạ đứng là trong thành trì.
- Hả?
Thần Dạ nhẹ nhàng nhíu mày, theo lực cảm giác của hắn thì ở phía trước bên trái có không ít khí tức nhân loại....
Đương nhiên, nơi này là dãy núi chứ cũng không phải Trấn Quốc Vương phủ nhà hắn. Thần Dạ có thể tới, những người khác cũng có thể. Nhưng mà, khí tức của nhiều người như vậy thì khi bắt đầu cảm ứng, tựa hồ có điểm gì là lạ a!
Mượn được lực lượng linh hồn hiện nay đã không giống tầm thường, hơn nữa chính mình cẩn thận dè chừng nên Thần Dạ không hề cố kỵ đi thẳng về hướng bên trái phía trước.... Lấy tu vi hiện nay của hắn, chỉ cần không phải cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, như vậy, liền vô phương phát hiện ra hắn.
Nếu như ở chỗ bên trái phía trước thật sự có cao thủ như thế, thì hiện tại Thần Dạ coi như là đã bị phát hiện, nên càng không cần trốn tránh.
Cự li chỉ vài trăm thước mà thôi, hơn mười giây sau là Thần Dạ đã chạy tới. Hắn leo lên trên một cây đại thụ, xuyên thấu qua khe hở giữa nhánh cây mà nhìn về phía trước.... Thì ra, phía trước là một mảnh đất trống rộng rãi, mà ở trên chỗ đất trống đó đang có năm người ngồi xếp bằng.
Năm người này làm thành một vòng. Trẻ có già có, nữ có nam có, đều giữ tư thế ngũ tâm hướng thiên, dường như là đang tu luyện.
Đương nhiên, trong chốn núi rừng hoang dã, ngoài ra còn là nơi yêu thú thường lui tới thì tất nhiên không có khả năng đường đường chính chính tu luyện như thế. Cho dù năm người này tu vi không tệ, một người yếu nhất cũng có được cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Còn ông lão mạnh nhất trong đó, cảm ứng khí tức của lão thì đều đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền. Chỉ là vô phương phán đoán ra, rốt cuộc là ở trình tự nào.
Cao thủ như thế, nếu mà đối đầu thì Thần Dạ nhất định phải dốc tất cả thủ đoạn ra hết, mới có khả năng giữ được tánh mạng rút đi.
Thần Dạ rất tò mò, năm người này đến tột cùng đang làm cái gì vậy?
Nhưng mà tò mò này cũng vẻn vẹn là giằng co thời gian mấy giây mà thôi. Khi ánh mắt của Thần Dạ hơi chút chuyển động, lướt qua trên người của năm người kia chỉ chốc lát, rồi hắn nhìn thấy, ở giữa vòng vây của bọn họ có một cái hố thật lớn.
Cái hố này sâu đến đâu, Thần Dạ tự nhiên là không nhìn thấy. Nhưng mà hẳn là hắn đoán được, năm người này có mặt ở đây thì hẳn là có liên quan cùng hố kia.
Mọi người đều hiếu kỳ, Thần Dạ cũng không ngoại lệ. Nếu đã đến nơi này thì hắn cũng không định cứ thế rời đi mà cái gì cũng không biết. Huống hồ, hắn cũng không quên, hấp dẫn hắn tới đây là từ trong khí tức của những người này mà hắn cảm ứng được một chút gì đó không đúng.
Nhưng trước mắt, năm người mà hắn đang quan sát thì xem ra tất cả như thường. Mà từ sau khi hắn lại tới đây, trong lực nhận biết của linh hồn thì những khí tức không đúng cũng là biến mất một cách kỳ quái, không thấy tăm tích đâu nữa ....
Năm người ngồi xếp bằng đều bất động, giống như đang chờ cái gì.
Thần Dạ ánh mắt chợt quét tứ phía. Trên phiến đất trống ở đằng trước kia, gọi là đất trống, hẳn là do có rất ít thực vật gì gì đó. Nhưng chính là ở phiến đất trống này, thật sự thực vật cũng quá ít ỏi đi.
Vốn là đang ở trong chốn núi rừng, cũng không phải trên sa mạc trụi lủi. Nhưng làm thế nào mà ngay cả trên mặt đất, một cái cây con con đều không hề nhìn thấy ? Hơn nữa, trên mặt đất kia vẫn còn tỏa ra khói đen nhàn nhạt, phảng phất dường như là bị ngọn lửa thiêu cháy hơn một lần.
Nơi này, khắp nơi tiết lộ ra một chút kỳ quái, có thể nào không nhìn một cái gì đó rõ ràng minh bạch ?
Lẳng lặng trong chờ đợi, ước chừng hơn một canh giờ trôi qua cực kì nhanh chóng. Lúc này, mặt đất giống như nhẹ nhàng chấn động một phen. Bỗng nhiên, mắt thường có thể thấy được, có một vầng sáng màu đỏ như lửa lại bắn ra dữ dội từ dưới đáy hố nằm trong vòng tròn năm người kia.
Cột sáng đỏ như lửa chiếu thẳng hướng lên không trung, nó mang theo một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng.

Ngay lập tức, nó làm cho nhiệt độ không gian chung quanh đều tăng lên không nhỏ. Mà ngay cả Thần Dạ, giờ phút này cũng cảm giác được cái nóng hầm hập như trực tiếp bị mặt trời chiếu rọi lúc giữa trưa.
Liền trong khoảng khắc lúc cột sáng xuất hiện, trong số năm người thì hai tay ông lão hành động nhanh chóng nhất. Chỉ thấy, có một dạng vật phẩm gì đó nhanh chóng trôi nổi ra, sau đó năm người nhất tề ra tay, đều dùng Huyền Khí của mình trực tiếp bức vật phẩm như vậy trôi vào trong cột sáng.
- Ong ong!
Đến khi năm đạo Huyền Khí tiến vào, vật phẩm không lớn kia chợt thấy tăng vọt kích thước. Tới cuối cùng, nó hóa thành một pho Thiết Tháp trôi vào trong cột sáng đỏ như lửa.
Thần Dạ mắt đồng không khỏi hơi bị căng thẳng. Thiết Tháp kia sau khi tiến vào cột sáng đỏ như lửa, không ngờ lại hấp thu được năng lượng trong cột sáng đỏ như lửa. Mà cùng lúc đó, năng lượng hấp thu được phảng phất thông qua Thiết Tháp luyện hóa, rồi chuyển hóa thành một cỗ năng lượng tràn vào trong thân thể ông lão.
Cùng với năng lượng như thế tiến vào, Thần Dạ mơ hồ có khả năng cảm ứng được, khí tức của ông lão đang từ từ có xu hướng vững vàng hơn....
- Đây là?
Thần Dạ kinh ngạc. Lúc đầu, trên người ông lão có thương tích, mà lão đang mượn năng lượng không biết tên này để điều trị vết thương của mình.
Thiên địa bao la, quả nhiên không gì không có thể!
Thần Dạ trái lại không hề nghĩ tới, trong lúc vô tình, lại thấy được một việc như vậy.
Cột sáng đỏ như lửa kia, không hề nghi ngờ là có được khí tức nóng rực. Đừng nói người bình thường, coi như là Thần Dạ hắn trực tiếp tiến vào đến bên trong thì chỉ sợ cũng không chống cự được bao lâu thì sẽ bị cột sáng này hòa tan.
Năm người kia, không biết có cái gì để dựa vào, lại dám tới gần cột sáng đỏ như lửa ở cự li như thế, nhưng mà lông tóc không hè bị tổn thương. Hơn nữa, Thiết Tháp kia cũng không biết là bảo bối phẩm chất mà cũng lại không sợ cột sáng đỏ như lửa nóng rẫy....
Nhưng mà, tuy nói là như vậy, nhưng những cái này cũng chỉ là tạm thời, mắt thường có khả năng thấy rõ. Thiết Tháp ở trong cột sáng đỏ như lửa, hiện nay trạng thái cũng không phải rất tốt. Hiển nhiên, nó vô phương liên tục quá lâu. Mà năm người kia, cũng bởi vì cái nóng, nên trừ ông lão bởi vì là mượn năng lượng như vậy để chữa trị vết thương thì xem ra không có việc gì. Còn bốn người khác đều là thân thể đang nhẹ nhàng run rẩy, hẳn cũng là vô phương kiên trì được trong thời gian quá lâu.
Vào đúng thời điểm này, Thần Dạ rốt cục cũng cảm nhận được khí tức không đúng kia, thì ra có cội rễ là ở chỗ này.
Sau khi nhìn, Thần Dạ thu hồi ánh mắt. Đối với năm người này hắn không tiếp tục còn chút xíu tò mò. Sự hiếu kì của hắn, tất cả đều chuyển tới cột sáng đỏ như lửa kia.
- Đao Linh, ngươi có thể cảm ứng được không, cột sáng kia rốt cuộc là vật gì vậy?
Hết thẩy tình trạng phát sinh việc kỳ dị, nhất định sẽ có thiên tài địa bảo !
Đạo lý này, Thần Dạ biết, tin tưởng năm người kia cũng biết. Chỉ có điều là bọn họ không có người nào tiến thêm một bước để khai quật, chỉ là dựa vào cột sáng chữa thương. Điều này có khả năng biết, với năng lực của bọn họ, vô phương khai quật bảo bối chôn ở trong hố sâu.
Sau một lát trầm lặng, Đao Linh nói: 
- Trong thế gian, vật quý hiếm quá nhiều, ta cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là cái gì. Nhưng ta có khả năng khẳng định, bên trong hố sâu kia nhất định là che giấu vật gì đó.
Nói tới đây, Đao Linh cười cười mà hỏi: 
- Thế nào, chủ nhân ngươi động tâm ?
Nghe vậy, Thần Dạ cũng là cười một tiếng, nếu bảo không động tâm thì đó là giả. Nhưng hiện tại ông lão kia rõ ràng là cần nó để chữa thương. Thần Dạ còn không phải loại người cậy mạnh không nói đạo lý....
- Hắc!
Liền tại lúc Thần Dạ vẫn còn không hề suy nghĩ nhiều, trong năm người, lão già kia chợt quát một tiếng. Hai tay lão vẫy một cái, Thiết Tháp hóa thành nguyên hình rồi trở lại trong tay của lão. Bỗng nhiên, bốn người còn lại cũng là lui lại cực kì nhanh chóng....
Liền vào lúc này, khí tức toàn thân ông lão đang tăng lên với tốc độ chậm rãi. Tốc độ tuy chậm, nhưng lại để cho người biết, lão có khả năng đạt tới một cấp độ tiếp theo.
Mà cột sáng đỏ như lửa kia cũng không bởi vì hành động của năm người này mà có bất cứ biến hóa gì. Phảng phất là nó đến từ thiên địa, là một loại kỳ quan tự nhiên, một mực liên tục ở nơi này.
Rốt cục tại một thời khắc nào đó, khí tức ông lão phát tán ra ngoài đã ổn định tại một cấp độ. Một âm thanh thoải mái lập tức thét dài ra từ trong miệng lão.
- Gia gia, chúc mừng ngài a. Không chỉ có vết thương khôi phục một chút, ngay cả tu vi đều thăng tiến một cấp độ.
Cô gái duy nhất kia, giờ phút này liền cười duyên.
Ông lão xoay người lại, cười cười một tiếng. Trong khoảnh khắc sau đó, ánh mắt lập tức rét lạnh, lão nhìn một chỗ nào đó ở chung quanh mà quát chói tai: 
- Bằng hữu, ngươi cũng nhìn rất lâu ? Có thể hiện thân gặp mặt?
Hướng của đối phương, đúng là chỗ Thần Dạ .... Thần Dạ ngây cả người, với tu vi của ông lão, cho dù đã thăng tiến một cấp độ thì cũng không nên phát hiện chính mình chứ?
- Chủ nhân, trong nháy mắt tu vi thăng tiến, lực nhận biết sẽ được phóng đại....
Thì ra là như vậy!
Thần Dạ gật đầu, ra khỏi cây đại thụ rồi xuất hiện ở trước mặt năm người. Nếu đã bị phát hiện thì tránh né không phải là biện pháp. Đối phương có ông lão cao thủ như thế, nếu muốn không một tiếng động rời khỏi đây là không có khả năng.
- Là người đi ngang qua, trong lúc vô tình lại tới đây, hy vọng không có quấy rầy đến các vị!
Năm người kia ngây ra một lúc, giống như không nghĩ tới là một nam nhân trẻ tuổi như thế.... trẻ tuổi như thế, không ngờ bọn họ đều không hề phát giác. Thực lực của đối phương, làm cho người ta suy nghĩ không thấu!
- Là vô ý sao?
Sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng kia lạnh lùng cười một tiếng mà vung tay lên. Ngoại trừ ông lão ra, ba người còn lại nhẹ nhàng đi lên vây quanh Thần Dạ vào bên trong. Hành động như vậy làm cho người ta biết, chỉ cần Thần Dạ không có một lời giải thích hợp lý thì hôm nay, hắn là hắn đừng nghĩ dễ dàng rời khỏi nơi đây.
Thần Dạ nhìn quanh tả hữu một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại nhìn thẳng vào ông lão. Hắn thản nhiên nói: 
- Bọn họ không tin ta là vô ý, cái đó vẫn còn có thể lý giải. Còn nếu như lão trượng ngươi cũng cho ta là cố ý, cái này rất không nên .
Nghe vậy, thần sắc ông lão căng thẳng, sau một lát mới nặng nề nói: 
- Lão phu là Thu Chấn, Gia chủ Thu gia trấn Thanh Dương ở ngoài núi. Không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
Âm thanh của ông lão vẫn cứ lạnh thấu xương, nhưng mà vẻ mặt kia cũng là đang ở từ từ giãn ra.
Thấy vậy, Thần Dạ mềm mỏng cười một tiếng, rồi nói: 
- Tại hạ Thần Dạ, rèn luyện trong núi ở chỗ này. Vốn khi muốn rời đi, thì phát hiện nơi này không giống bình thường, cho nên tò mò đến xem. Không nghĩ tới....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất