Đế Quân

Chương 642: Phá Trận (1)

- Phải biết rằng, lòng không sợ hãi thì trời sập cũng không đổi!

- Muốn thành công, muốn thoát khỏi khốn cảnh thì điều kiện tiên quyết, tâm của ngươi nhất định phải cũng điềm tĩnh. Đứng trước những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời, ta cứ sừng sững như bàn thạch thì nó làm sao có thể khiến cho ta di động nửa phần?

- Phụ thân, ngài hiện tại có khỏe không?

Thần Dạ quỳ lạy về phía trời cao, nét kiên nghị trên gương mặt đã hóa thành ngàn vạn nỗi nhớ.... Lúc tuổi nhỏ khi mới bắt đầu tiếp xúc tu luyện võ đạo, từ trước đến giờ thì tiểu thiếu gia hắn luôn được mọi người trong nhà sủng ái, làm sao đã từng trải qua nỗi khổ tu luyện ?

Mẫu thân cưng chiều đủ mọi cách, lão gia tử cũng là sủng ái có thừa. Chỉ có phụ thân, đã hóa thành người cha nghiêm khắc, thậm chí còn từ bỏ các chức vụ trong quân, toàn tâm toàn ý ở trong nhà chỉ đạo hắn.

Nếu không có như thế, Thần Dạ cho dù tài năng ngút trời, lại há có thể vào tuổi còn nhỏ mà vang danh đế đô Hoàng Thành, vượt qua những người ưu tú như Diệp Thước Thiết Dịch Thiên, so với những người tuổi tác xấp xỉ như bọn hắn mà vẫn trực tiếp đứng đầu bảng tại đế đô Tuấn Ngạn Bảng ?

Mong con hơn đời !

Sau khi được xếp đầu bảng, Thần Dạ cho là trên gương mặt phụ thân, rốt cục sẽ có nụ cười cưng chiều như lão gia tử, mẫu thân bọn họ vậy. Tuy nhiên Thần Dạ đoán, vẻn vẹn là phụ thân có hơi thở phào nhẹ nhõm. Có thể cũng sẽ có niềm vui sướng, chỉ có điều là phụ thân đã chôn dấu thật sâu ở trong lòng.

Từ khi đó, Thần Dạ mới hiểu được, niềm hi vọng hóa rồng mong con hơn đời thì phụ thân tất nhiên cực kì khát vọng. Thế nhưng nếu như có khả năng thì phụ thân tình nguyện cho mình một tuổi thơ ấu vui vẻ như bao đứa trẻ bình thường.

Nhưng phụ thân biết, đây là điều không có khả năng!

Không đề cập tới Thần Dạ sau khi sanh ra đã mang bao nhiêu trọng trách trên lưng. Mà phụ thân ngài, cũng đã phải đeo rất nhiều.

Mà dẫu mang trên lưng đủ loại gánh nặng, trong lòng phụ thân vẫn biết rất rõ ràng. Có lẽ một ngày kia, người còn có thể đón nhận, nhưng mà nhất định vô phương bảo vệ được thân nhân cùng bằng hữu của mình.

Cho nên, vạn bất đắc dĩ, người muốn cho con mình nhanh chóng trưởng thành. Đến lúc đó, nếu như người không làm được thì còn có đứa con ưu tú.

Thì ra phụ thân, đã sớm trù tính quá nhiều cho tương lai. Những điều người biết đến, cũng là hơn xa Thần Dạ.

Sau khi phát sinh chuyện ở Bắc Vọng Sơn, căn cơ bị hủy. Từng có một lần, Thần Dạ mờ mịt, không nhìn thấy con đường tương ở nơi nào. Thì cũng là phụ thân nói cho chính mình về chuyện đã xảy ra. Như vậy, muốn để hắn chính là đối mặt với hoàn cảnh, mà không phải cam chịu!

Đúng là có thêm đủ loại yêu quí của phụ thân, Thần Dạ cuối cùng đã ra khỏi bóng ma. Cho dù căn cơ bị phế thì hắn cũng muốn đi trên một con đường khác, đi theo một lối đặc biệt tuyệt vời thuộc về mình.

Tuy nhiên, Thần Dạ ngàn vạn lần không nghĩ tới. Khi mà hắn đi tới thì phụ thân lại khép cửa tự giam hãm chính mình !

Từ đầu đến cuối, Thần Dạ đều không thể nghĩ thông suốt, với tính tình của phụ thân, cho dù đương đầu với nỗi đau mẫu thân bị bắt đi, nhưng tại sao ngài lại tự phong tỏa chính mình ?

Đây là chuyện mà nhiều năm qua Thần Dạ không hiểu. Thật giống như ở trên Bắc Vọng Sơn, tại sao có kẻ bắt đi mẫu thân. Vốn tưởng rằng là hoàng thất làm, nhưng sau này ngẫm lại, với tu vi của mẫu thân, dẫu hoàng thất lớn như thế nhưng há có thể làm nổi ?

Hai chuyện không thông suốt đã áp chế ở trong lòng Thần Dạ nhiều năm. Cho đến vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình hình như đã hiểu rõ ràng tất cả câu chuyện.

- Lòng không sợ hãi, trời sập không đổi!

- Muốn thành công, đầu tiên phải duy trì tâm thần cũng đủ điềm tĩnh!

- Tâm không thể loạn, nếu không, mọi sự không xong !

Thần Dạ hết lần nọ đến lần kia, lặp đi lặp lại, trong miệng không ngừng khẽ lẩm bẩm....

- Phụ thân, cám ơn ngài!

Điều mong đợi đối với chính mình lúc còn bé, sau này dạy bảo mình, sự không đành lòng trước khi rời đi.... đủ loại kí ức về phụ thân, một khắc này đặc biệt xuất hiện rõ ràng ở trong đầu Thần Dạ!

Tinh thần uể oải, vào lúc sau khi nói dứt lời thì phảng phất bắt đầu từ này một cái chớp mắt này, bỗng đột nhiên bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Thân thể vốn suy yếu cũng giống như được rót vào sức sống mới, năng lượng mênh mông như biển khơi đang kích động.

Dao động loé sáng trong không gian, sau một cái chớp mắt thì cuối cùng đều trở lại trong thân thể Thần Dạ. Chúng không những không hề mang đến cho hắn bất cứ thương tổn gì, ngược lại, tựa hồ như mang về các loại linh đan thần dược, làm cho khí tức của hắn chỉ sau một cái tích tắc liền đạt tới đỉnh cao.

Trước đây bởi vì gượng ép thúc dục trạng thái Hồn Biến xuất khiếu mà đã bị đủ loại chống đối gây ra ảnh hưởng thậm chí thương tổn bản thân. Nay tất cả đều một lần quét sạch sành sanh.

Tử Huyên mặt mày kinh ngạc nhìn Thần Dạ.... Thần Dạ chỉ nhún vai, khẽ cười một tiếng nhỏ. Vừa rồi, chỉ trong một cái chớp mắt mà hắn đã lĩnh hội thêm một số điều, đối với phá trận có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn. Còn chuyện thân thể.... Nói thật, hắn cũng không rõ ràng lắm dù chỉ một ít. Cũng giống như trước đây vì Linh Nhi, hắn cũng là mạo hiểm với nguy cơ bị mất đi trạng thái Hồn Biến. Nhưng cũng không nghĩ rằng cuối cùng cũng không có việc gì.

Đến chỗ này thì, Thần Dạ có thể khẳng định, trong thân thể của hắn.... Không, phải nói là trong hồn phách của hắn khẳng định có che giấu điều thần bí gì đó mà ngay cả chính hắn cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó.

Nếu không, tất cả điều này, đều không thể giải thích!

Chỉ là hiện tại, lại không hề cần phải đi để ý tới chuyện này. Cứ sớm giải quyết phiền toái trước mắt rồi hãy nói!

- Tử Huyên, Linh Nhi, chúng ta đi, đại trận này, cũng là đến lúc phá rồi !

Mẹ con Tử Huyên nao nao, nhưng mà cũng không có bất cứ hoài nghi nào đối với Thần Dạ. Cứ thế đi theo ở phía sau hắn, kiên định đi về hướng tới phía trước.

Đi lại như vậy, tốc độ cũng không phải là nhanh chóng, chỉ giống như lững thững đi dạo trên sân vắng.... Nhưng Tử Huyên lại cảm ứng được, ảnh hưởng mà đại trận này mang cho người ta tựa hồ đang từ từ yếu bớt. Cứ cho là đây là ảo giác, thế nhưng mà hô hấp liền từ từ vững vàng thì lại là chân thật không giả.

- Thần Dạ?

Thần Dạ quay người lại mà cười cười lên tiếng giải thích:

- Công kích đại trận lâu như vậy, đối với chúng ta từ đầu đến cuối đều không thể xác thực biết, đại trận này có đích thực tồn tại ở bên cạnh chúng ta hay không. Có đúng thế không?

Tử Huyên gật đầu, chứng thật là như vậy. Nếu như đại trận ở ngay bên người thì nàng tin tưởng, bằng vào việc trước đây nàng toàn lực thi triển công kích, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể mang đến một chút hư hại cho đại trận.

- Nếu không tồn tại, như vậy, có khả năng cho rằng đại trận này là hư ảo hay không ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất