Chương 19: Tuần bộ doanh (1)
“Vù vù!”
“Vù vù!”
Khi hai bên truy đuổi cạn kiệt tinh lực, đột nhiên trong núi rừng vang lên tiếng mũi tên xé gió.
Trương Vân Xuyên thuận thế lăn đến phía sau một tảng đá lớn, tránh thoát mấy mũi tên bắn về phía mình.
“A!”
“A!”
Gia đinh Vương gia kia truy kích Trương Vân Xuyên lại không may mắn như vậy.
Mấy tên xui xẻo thì bị tên bắn chết ngay tại chỗ, không cam lòng ngã xuống trong vũng máu.
Tập kích đột ngột, dọa gia đinh Vương gia còn lại cũng đều vội vàng hướng về phía sau tảng đá, cây to tránh né.
“Con bà nó, chuyện gì vậy!”
Thiếu gia Vương Lăng Vân tránh ở phía sau một tảng đá lớn, cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bọn họ mắt thấy sắp bắt được Trương Vân Xuyên, nhưng thế mà lại có người tập kích bọn họ.
Một gia đinh thò đầu ra, muốn nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào.
“Vù vù!”
Nhưng đầu hắn vừa thò ra, mấy mũi tên liền rít gào bắn đến, dọa hắn vội vàng rụt cổ.
“Có phải đồng lõa của họ Trương đến rồi hay không?” Vương Lăng Vân hỏi.
“Không giống, bọn họ mới vừa rồi cũng bắn tên đối với họ Trương.”
Gia đinh nói: “Hơn nữa Trương Vân Xuyên này chỉ là một tên cửu vạn bến tàu, hắn lấy đâu ra đồng lõa?”
Một đám người Vương gia cũng bị tập kích đột ngột đánh cho ngây dại, trong lúc nhất thời không rõ thân phận người tập kích bọn họ.
“Hỏi một chút, bọn họ là một lộ nào.” Vương Lăng Vân nháy mắt ra dấu đối với đầu mục gia đinh.
Đầu mục gia đinh cũng xê dịch thân thể, mở cổ họng hô lên.
“Bên ngoài là huynh đệ lộ nào!”
“Chúng ta người Vương gia huyện Tam Hà Đường Dương trấn!”
“Đang giúp đỡ nha môn tróc nã nghi phạm “
Ở trong núi rừng, tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh cũng lộ ra nụ cười lạnh.
“Vương thiếu gia, ta là Lưu Trường Thanh đây.” Hắn đi lên một bước, trả lời.
Lưu Trường Thanh?
Nghe được tiếng của Lưu Trường Thanh truyền đến, thiếu gia Vương Lăng Vân nhất thời nổi trận lôi đình.
“Họ Lưu, ngươi mù à!”
“Ta đang dẫn người bắt Trương Vân Xuyên đó, ngươi thế mà bắn tên bắn chết gia đinh của ta!”
Vương Lăng Vân nổi giận mắng: “Ngươi bắn chết người của lão tử, việc này ta không để yên cho ngươi đâu!”
“Vương thiếu gia, mắt ta chưa mù.”
Lưu Trường Thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối, ta khuyên các ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, bằng không, ta sẽ không khách khí!”
Cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối? ?
Vương Lăng Vân cũng ngẩn ra.
Mình chỗ nào cấu kết sơn tặc mưu đồ gây rối?
“Lưu Trường Thanh, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!”
“Vương gia ta cấu kết sơn tặc mưu đồ gây rối chỗ nào? !” Vương Lăng Vân cũng lớn tiếng chất vấn.
Lưu Trường Thanh lại trả lời: “Các ngươi bây giờ ở cùng một chỗ với sơn tặc Trương Vân Xuyên, các ngươi còn cầm binh khí vi phạm lệnh cấm của triều đình, bay giờ nhân chứng vật chứng đều có, các ngươi đừng cãi láo nữa.”
“Bây giờ Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh đã vây chết nơi này.”
“Các ngươi hôm nay chắp cánh khó thoát.”
“Các ngươi bây giờ nếu muốn sống, chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là buông binh khí, ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”
“Nếu dám phản kháng, giết không cần hỏi!”
Lời của Lưu Trường Thanh cũng khiến một đám gia đinh Vương gia đã xảy ra xao động, một ít người lộ ra vẻ mặt bối rối.
Vương Lăng Vân cũng là người thông minh, sau khi nghe xong Lưu Trường Thanh nói một phen, lập tức ý thức được, bọn họ gặp phiền toái lớn rồi.
Hắn vụng trộm hướng về nơi xa đánh giá, ở trong núi rừng, quả nhiên có không ít binh sĩ Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh mặc quân phục màu xám.
Rất hiển nhiên, Lưu Trường Thanh tổng bộ đầu huyện Tam Hà này không có lá gan lớn như vậy dám nhằm vào bọn họ.
Hắn cũng chưa có quyền hạn điều Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh tới đây.
Bây giờ Lưu Trường Thanh chắc như đinh đóng cột nói bọn họ cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối, còn điều động binh sĩ Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh bao vây bọn họ.
Rất hiển nhiên, đây là một âm mưu được tính toán đã lâu.
Âm mưu nhằm vào Vương gia bọn họ.
Sắc mặt Vương Lăng Vân trở nên cực kỳ khó coi.
Vương gia bọn họ dựa lưng vào Giang Châu Lưu gia, chiếm cứ một nửa làm ăn muối tư của huyện Tam Hà, tự nhiên cũng nuôi dưỡng một ít gia đinh, lén giấu một ít binh khí cung nỏ triều đình cấm.
Ngày thường bên trên có huyện úy huyện Tam Hà bảo vệ, lại có Giang Châu Lưu gia làm hậu thuẫn.
Cho dù bọn họ có những binh khí cung nỏ này, người khác cũng không dám nói ra nói vào.
Huống hồ thế đạo này hỗn loạn, phàm là gia tộc lớn có uy tín danh dự, nhà ai không giấu riêng một chút binh khí vi phạm lệnh cấm phòng thân?
Nhưng chuyện này nha môn nơi đó đều là mở một mắt nhắm một mắt, ngầm đồng ý bọn họ lén giấu binh khí.
Lần này Vương gia bọn họ vì giúp đỡ đuổi bắt đám người Trương Vân Xuyên, cũng là cố ý điều gần trăm gia đinh hảo thủ, còn trang bị binh khí.
Nhưng ai biết lại trở thành một điểm yếu để nha môn nhằm vào bọn họ.
Bây giờ một cái mũ tư thông sơn tặc, mưu đồ gây rối chụp xuống, Vương gia bọn họ một lần này gặp phiền toái lớn rồi.
“Vương thiếu gia, đừng trốn nữa!”
“Ra đi!”
Lưu Trường Thanh nhìn thấy đám người Vương Lăng Vân tránh ở trong rừng, đã có chút mất kiên nhẫn.
Một lần này huyện lệnh đại nhân viết một phong thư cho Ninh Dương phủ, kể ra chi tiết mình muốn mượn dùng sự kiện Trương Vân Xuyên ám sát huyện úy, thuận thế diệt trừ những người Giang Châu Lưu gia nuôi trồng ở huyện Tam Hà.