Trên mặt biển mênh mông, chân trời nhìn không biết đâu là cuối, một đội thuyền đang chậm rãi đi tới, những cánh buồm thật lớn triển khai thành một hàng dài, từ xa nhìn lại giống như một cơn sóng màu bạc, nhấp nhô trên mặt biển.
Đây là một chuyện xảy ra trên biển hiếm thấy trong lịch sử loài người, một quốc gia xưng hùng trên đại lục đang có ý định xuyên qua biển cả mênh mông, vòng ra sau lưng tập kích địch nhân, giáng cho địch nhân một đòn chí mạng.
Đây không chỉ là một chuyện trọng đại trên biển, đồng thời cũng là một sự kiện mới mẻ quan trọng trong lịch sử chiến tranh.
Vì muốn đánh bại người Đế quốc Thiên Phong, hoàn toàn ngăn chặn lực lượng quân sự đang quật khởi mạnh mẽ này, người Đế quốc Mạch Gia có thể nói là đã dốc hết lực lượng của mình, chỉ riêng trên vùng chiến trường sông Ác Lãng, người Đế Quốc Mạch Gia đã đưa ra một lần sáu mươi vạn đại quân. Đây có thể nói là tất cả quân tinh nhuệ mà người Đế quốc Mạch Gia có thể đưa ra, vì thế, gần như lực lượng phòng ngự ở các nơi cũng bị bọn họ điều động không còn, chỉ để lại một ít binh lực cơ bản nhất để bảo đảm an ninh.
Cách làm như vậy tất nhiên đã khiến cho áp lực đè nặng lên Đế quốc Thiên Phong, nhưng Đồng thời cũng khiến cho lực lượng phòng ngự trong lãnh thổ bản thân Đế quốc Mạch Gia yếu đi rất nhiều. Bố cục quân sự như vậy tạo ra hậu quả là trong nước gần như trống rỗng, trên cơ bản không có chiến lược dự phòng gì cả, chỉ cần tiền tuyến thất bại chẳng khác nào thua cả bàn.
Đối với chuyện này, chúng ta cũng không thể không nói, chiến tranh là trò chơi mà chỉ có kẻ điên mới dám tham gia, người thường đừng nói tới, dù chỉ là xem thôi, trái tim cũng đã khó mà chịu được hồi hộp.
Dưới tình huống như vậy, một khi có một cánh quân với phương thức kỳ binh từ trên trời giáng xuống đổ bộ vào sau lưng Đế quốc Mạch Gia đánh thẳng tới, nguy hại gây ra cho Đế quốc Mạch Gia sẽ vượt xa trí tưởng tượng của bất cứ kẻ nào. Yếu quyết của chiến tranh nằm ở chỗ tấn công mạnh mẽ sắc bén vào nơi yếu hại của đối phương, ở điểm này, quả thật suy nghĩ của Thiển Thủy Thanh sâu xa hơn bất cứ kẻ nào một mức, thi hành càng thêm xuất sắc vạn phần.
Lúc này Thiển Thủy Thanh đang đứng trước mũi chiếc Phá Lỗ (phá giặc) hiệu, tay cầm Thiên Lý Nhãn. Phía sau thuyền hắn là vô số thuyền lớn nhỏ, hình dạng khác nhau theo sát, gần một nửa trong số đó chính là khoái thuyền cấp phong của Cách Nhật Tang. Loại khoái thuyền này tuy có thể tích nhỏ, nhưng nhẹ nhàng linh hoạt, tốc độ cực nhanh, không những có thể trợ giúp Thiển Thủy Thanh chuyển quân, còn có thể phụ trách một số nhiệm vụ quan trọng như phụ trách tuần tra, chiến đấu, tìm kiếm chung quanh, bảo đảm an toàn cho đội tàu.
Bản thân Phá Lỗ hiệu là một đại Lâu thuyền ba cột buồm, chiến thuyền này trước kia từng là thuyền của vương thất Chỉ Thủy. Toàn Chỉ Thủy chỉ có ba chiến thuyền, được vận dụng kỹ thuật chế tạo hàng hải xuất sắc nhất hiện tại chế tạo ra, có năng lực đi rất xa và chuyên chở rất lớn, năng lực chạy liên tục, chống sóng gió và chống chìm rất tốt, là năm xưa Vũ Văn Liễu gạt bỏ mọi lời gièm pha mà mua về từ Nhai quốc. Bản ý là sau khi mua về sẽ tự mình nghiên cứu kỹ thuật chế tạo loại thuyền lớn có thể đi được rất xa này, không để một mình Nhai quốc độc quyền về kỹ thuật chế tạo thuyền có khả năng đi xa. Đáng tiếc dưới điều kiện thiếu thốn kỹ thuật cần thiết, cho dù đem rã cả chiếc thuyền ra thành từng mảnh nhỏ, cũng không có nghĩa là có thể hiểu nó được chế tạo như thế nào.
Chế tạo thuyền biển là một môn học khổng lồ, không chỉ liên quan tới kỹ thuật chế tạo, còn cần có rất nhiều nhân viên kỹ thuật có kinh nghiệm phong phú, có hiểu biết sâu sắc về kiến thức hàng hải, lại cần có đầu tư tài chính đầy đủ và một thời gian dài mày mò nghiên cứu.
- Phía trước chính là Phong Bạo hạp, qua Phong Bạo hạp rồi, chúng ta sẽ tiến vào vùng biển Phong Bạo, lại tiếp tục đi về phía trước, nhiều nhất sáu ngày nữa, chúng ta sẽ đến vùng biển phía sau Đế quốc Mạch Gia. Người Đế quốc Mạch Gia có nằm mơ cũng không ngờ có một đội thuyền đổ bộ xuống sau lưng bọn chúng, hắc hắc. Lần này, bọn chúng sẽ nếm mùi đau khổ!
Sở Anh nói với vẻ hưng phấn, đối với trận chiến sắp xảy ra, vị thiếu niên anh kiệt này rất mong đợi.
Nhìn trên bản đồ địa lý cả Đế Quốc Mạch Gia, Thiển Thủy Thanh chọn điểm đổ bộ là bến Cửu Long. Trên bản đồ thể hiện bến Cửu Long như hình một vịnh lõm vào bờ, hai bên trái phải là sông Lan Thương và sông Ác Lãng chảy ra cửa biển. Hai con sông đổ ra biển này vẽ nên một đường cong tuyệt diệu rồi đổ vào vùng biển Phong Bạo, nhìn trên bản đồ giống như một cái mông to đầy đặn. Bến Cửu Long lõm sâu vào giữa, hình thành một khe sâu, nhìn qua hết sức mê người, làm lộ ra nét phong tình của nơi riêng tư nữ nhân Mạch Gia này. Vì vậy địa điểm mà Thiển Thủy Thanh lựa chọn đổ bộ, nhìn qua giống như một hành vi đồng tính luyến ái điển hình. Trong hội nghị tác chiến khi trước, thậm chí Thiển Thủy Thanh còn bạo miệng nói:
- Hành động lần này, chúng ta phải phá "hoa cúc" của người Đế quốc Mạch Gia!
Lời này khiến cho các tướng không khỏi vỗ tay cười to, khen rằng từ "hoa cúc" quả thật vô cùng kinh điển, Tướng quân tài ba ngút trời, không bằng đặt tên cho hành động đổ bộ tác chiến Lần này là hành động 'bạo cúc'.
Vui đùa thì vui đùa, Thiển Thủy Thanh không thể nào để cho một hành động quân sự chính quy của mình tiếu đi khẩu hiệu nêu cao tinh thần chiến đấu, nên đặt là Tê Liệt. Tên như ý nghĩa, Thiển Thủy Thanh chuẩn bị thông qua phương thức tấn công bất ngờ để làm tê liệt hoàn toàn tuyến phòng ngự hậu phương của người Đế Quốc Mạch Gia, phục chế nên một cuộc chiến tương tự như cuộc chiến Kinh Hồng.
Tuy nhiên trước khi hành động...
- Trước khi làm cho bọn chúng nếm mùi đau khổ, chúng ta đã phải chịu khổ rồi!
Tiếp lời Sở Anh, Cô Viễn Ảnh giận dữ hét lớn.
Cả bọn tướng sĩ Tới từ Hàn Phong quan trước kia chưa từng đi biển bao giờ, ai nấy đều là vịt trên cạn. Lúc vừa xuống thuyền chỉ thấy hơi bềnh bồng, cảm thấy không sao, nhưng qua một trận mới bắt đầu biết mùi lợi hại, từ nhè nhẹ bềnh bồng biến thành lắc lư khôn xiết, đầu óc quay cuồng, rất nhanh, ai nấy đều ói mửa không ngớt.
Sóng gió trên biển không bao giờ là dịu dàng, sóng to cao mười mấy thước là chuyện thường như cơm bữa. Năm xưa Phương Hổ cùng Bích Không Tình ra biển chôn giấu của cải, kết quả sau khi trở về, cả bọn giống như vừa chinh chiến trên người nữ nhân mấy ngày liên tục, toàn thân mềm nhũn. Đó còn là đi với khoảng cách tương đối gần, hiện giờ là đi với khoảng cách tầm trung, rất nhiều binh sĩ ở suốt trên biển gần cả tháng trời, càng ngày càng bị giày vò khổ sở. Rất nhiều binh sĩ có thể chất kém một chút, lập tức sinh bệnh ngay trên thuyền, nếu không nhờ Thiển Thủy Thanh đã chuẩn bị chu đáo, trước tiên đã cho huấn luyện một phen gần biển để tập làm quen, lại thêm chuẩn bị rất nhiều thuốc chống say sóng, chỉ sợ các chiến sĩ này còn chưa tới được trên đất địch, đã bị nhiễm bệnh chết trước một phần. Dù là như vậy, qua hành trình mười mấy ngày nhân số không thể chiến đấu giảm đi đã tới con số bảy, tám trăm người. Nhóm người này chưa kịp lên bờ đã trên thổ dưới tả, bệnh nặng triền miên. Trong khoảng thời gian ngắn không thể có năng lực tác chiến. Còn số chiến sĩ còn có thể đứng được, cả bọn ai nấy cũng sắc mặt tiều tụy, thể lực bị ảnh hưởng không nhỏ.
Ngay cả những mãnh tướng như Mịch Tử Âu. Cô Viễn Ảnh, hiện giờ trong tình huống này cũng đã nôn ra đến mật xanh mật vàng.
- Hải thần gia gia ôi, ông muốn lấy mạng ta sao?
Bọn Ly Sở, Mịch Tử Âu vừa dìu đờ lẫn nhau vừa kêu to.
Nếu không nhờ có Thủy quân Chỉ Thủy và hải tặc Cách Nhật Tang cầm lái cho bọn họ, ngày đêm không nghỉ, chỉ sợ còn chưa tới nơi, có lẽ các chiến sĩ này đã tự mình làm đắm thuyền của mình từ lâu.
Trên cả chiếc Phá Lỗ hiệu, người không bị ảnh hường của sóng gió cũng chỉ có ba, là Thiển Thủy Thanh, Dạ Oanh và Sở Anh.
- Bảo các huynh đệ cố gắng chịu đựng một chút, muốn hoàn thành việc phi thường, tự nhiên phải nếm trải nỗi khổ phi thường trước đã. Thiên hạ không có một trận chiến nào đạt được thắng lợi một cách dễ dàng.
Thiển Thủy Thanh an ủi bọn họ.
- Phụt!
Mịch Tử Âu tay vịn mạn thuyền nôn ra một đống, sau đó vừa lau miệng vừa hỏi:
- Tướng quân, hiện tại ta vô cùng bội phục ngài, không phải trước kia ngài chưa từng ra biển hay sao, làm sao có thể chịu được sóng to gió lớn như vậy? Đều là anh hùng trên lục địa, vì sao ngài và tiêu thư Dạ Oanh Đều vô sự như vậy?
Dạ Oanh khẽ bĩu môi:
- Dạ gia bảo của ta trước kia là hải thương, cha truyền con nối, lúc nhỏ ta từng theo gia gia ra biển, đã từng trải qua, cho nên cũng miễn cưỡng có thể chịu được.
Thiển Thủy Thanh cũng cười nói:
- Quê ta trước kia ở ngay bờ biển, lúc nhỏ ta nghịch ngợm chơi bời, thường xuyên bơi ra biển. Sau này lớn lên, một mình một thuyền ra khơi, cho nên chút sóng gió này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Mịch Tử Âu ngạc nhiên hỏi:
- Thiển Tướng quân, quê của ngài ở đâu vậy?
Thiển Thủy Thanh cười bí hiểm:
- Tận cùng thế giới, góc biển chân trời.
Mọi người cũng nhau lườm hắn.
Đội thuyền thẳng tiến về phía trước, rất nhanh đã tới vùng biển Phong Bạo.
Đối với đội Tàu mà nói, thử thách chân chính lúc này vừa mới bắt đâu.
Phong Bạo hạp là vùng biển tử vong trong truyền thuyết.
Nhìn theo góc độ địa lý hải dương, sự tồn tại của Phong Bạo hạp ở phía Bắc đại lục chính là một xiềng xích trói buộc con người trong công cuộc chinh phục biển cả: Vùng biển Phong Bạo là nơi có rất nhiều thuyền bè bị đắm.
Vùng biển Phong Bạo nằm ở phía Bắc đại lục, đây là một vùng biển hết sức rộng lớn mênh mông, không ai có thể biết được nó dài rộng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, có bao nhiêu khu vực...
Khí hậu của vùng biển này cũng đặc biệt như tên của nó, đối với các nhà hàng hải, thuyền viên cũng thủy thủ mà nói, nó chính là nơi ma lui quỷ tới không sai một mảy may nào, những cơn lốc xoáy mãnh liệt gần như trở thành thử thách lớn nhất cho mỗi một chiến sĩ. Đồng thời cũng là nơi mà những người có lòng can đảm khát khao chinh phục.
Có người từng nói rằng người chưa từng đi qua vùng biển Phong Bạo, không được coi là thủy thủ thật sự, từ đó có thể thấy rằng vùng này nguy hiểm tới mức nào. Ở nơi đó, đá ngầm, lốc xoáy, sóng ngầm...ngang dọc dày đặc, chỉ cần sơ ý một chút sẽ chìm thuyền chết người. Thời tiết thì rất ác liệt, mưa gió thất thường, sóng thần cao ngất xuất hiện nhiều như cơm bữa. Thỉnh thoảng còn có những trận cuồng phong, bão tố...tàu thuyền dù có cứng rắn tới đâu, giữa sóng biển ngập trời cũng giống như một món đồ chơi, bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
Kỳ quái nhất chính là, từ trường và khí quyển nơi đó dường như cũng có những vấn đề không thể nào lý giải. Các công cụ hàng hải như la bàn, kính lục lăng, khi tiến vào khu vực này sẽ không còn hoạt động được, mất đi tác dụng.
Lúc này khoa học vẫn còn ấu trĩ, mọi người vẫn chưa biết đường xích đạo là gì. Sau khi tiến vào vùng biển này, các nhà thám hiểm và các thủy thủ phát hiện ra, sao Bắc cực mà ngành hàng hải thường dùng để định hướng bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi...
Biểu hiện quỷ dị của khí quyển, các dụng cụ đo đạc mặt trời và sao, kính thiên văn cũng không sử dụng được, khiến cho việc xem sao định hướng thường xuyên mất đi tác dụng.
Mặt khác, trên biển thường xuyên xuất hiện ảo ảnh đưa thuyền bè và thủy thủ chạy về phía vực sâu chết chóc, ở dưới nước, những sinh vật biển hung dữ như cá mập, bạch tuộc...thường xuyên lui tới tuần tra, chực chờ những kẻ không may rơi xuống biển. Có thể nói rằng, tiến vào vùng biển Phong Bạo tựa như đi vào một mê cung dưới đáy biển, không thể nào phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, không ai có thể tìm được một con đường có thể đi qua an toàn.
Con người là tinh anh của vạn vật, không vì tiền bối thất bại mà sợ hãi bỏ cuộc, mà vẫn người tnrớc ngã xuống, người sau tiến lên tiếp tục thăm dò. Trăm ngàn năm qua, trong lịch sử từng có vô số nhà thám hiểm chuyên nghiệp, những thuyền trưởng dồi dào kinh nghiệm, những thương nhân can đảm, những thủy thủ dũng cảm thách thức vùng biển ma quỷ đó. Nhưng sau khi những dũng sĩ này rời đi lại không thấy quay về, chỉ thấy thỉnh thoảng có người xuất phát với khí thế hùng hồn, nhưng gần như không thấy được mấy người trở lại quê hương.
Người Đế quốc Mạch Gia cũng không phải là kẻ ngốc lơ là mất cảnh giác tới nỗi ngay cả phía sau vườn nhà của mình mà cũng không thèm quan tâm. Sở dĩ bọn họ không tin sẽ có địch nhân tấn công hậu phương của mình, là vì vùng biển Phong Bạo chính là một tấm bình phong thiên nhiên của bọn họ. Tấm bình phong này bảo đảm quân địch rất khó vượt qua từ nơi đó, đồng thời cũng khiến cho người Đế quốc Mạch Gia không thể lợi dụng đường biển tấn công Đế quốc Thiên Phong.
Nếu muốn làm chuyện người khác không ngờ, vậy hãy làm chuyện mà người khác không làm được. Sở dĩ chuyến đi vòng trên biển ra sau lưng Đế quốc Mạch Gia này của Thiển Thủy Thanh không có bất cứ kẻ nào có thể tưởng tượng được, nguyên nhân là vì lần này bản thân hắn đã làm một chuyện vô cùng mạo hiểm.
Một khi thất bại, chỉ có kết cục là người chết thuyền chìm.
Đương nhiên, Thiển Thủy Thanh cũng không phải là kẻ ngốc lỗ mãng, sở dĩ hắn dám dẫn quân vào vùng biển chết chóc này là vì đây là thời gian thích hợp.
Đến tháng Tám, khí hậu phương Bắc đang lúc ôn hòa, vùng biển Phong Bạo luôn hung dữ, vào quãng thời gian này là bình lặng nhất, ít khi có sóng to gió lớn. Tuyệt đại đa số thương thuyền gần như đều chọn quãng thời gian này để đi qua biển Phong Bạo, chính là giai đoạn sự cố trên biển giảm xuống tới mức thấp nhất, nhưng xác suất gặp phải hải tặc tấn công cũng tăng lên rất cao. Đội thuyền của Thiển Thủy Thanh Tự nhiên không e sợ gì hải tặc, vì hải tặc đều bán mạng cho hắn, cái mà hắn sợ nhất là sóng to gió lớn, trong thời gian này lại ít khi xảy ra. Thực lực khổng lồ của bản thân đội thuyền chính là sự bảo đảm cho Thiển Thủy Thanh có niềm tin sẽ thuận lợi vượt qua biển Phong Bạo.
Nhưng có một số việc, rốt cục chỉ có thể nghe theo trời định.
Cuộc sống trên biển trừ năng lực của bản thân ra, càng cần phải xem thái độ của ông trời. Ông trời thích bạn, vậy ông sẽ giúp bạn, khiến cho bạn không gặp phong ba, thuận buồm xuôi gió. Nếu ông trời không thích bạn, vậy sẽ sây phiền phức cho bạn...
Đêm thứ tư tiến vào vùng biển Phong Bạo.
Mây đen bao phủ dày đặc trên trời, khí áp hạ xuống rất thấp, trong mây nổi lên những tiếng sấm ầm ầm, biểu lộ rằng sắp có một cơn bão. Khoang thuyền được phủ một lớp vải dày thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu ầm ĩ, đó là tiếng kêu của những chiến mã dưới thuyền.
Khoái thuyền Cách Nhật Tang chạy nhanh lên tiếp cận Phá Lỗ hiệu, Gia Xá Nhĩ dùng Hải Phi Long nhảy lên, mới vừa chạm sàn thuyền bèn hét lớn:
- Tướng quân, dường như sắp có bão tới, bảo mọi người hãy cẩn thận một chút.
- Bão lớn hay không?
- Bây giờ không biết được, khí hậu trên biển rất hay thay đổi, không ai biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Thiển Thủy Thanh dõi mắt nhìn ra xa, cuồng phong đang lồng lộn thổi, sóng biển hết đạt này đến đợt khác quay cuồng đánh tới. Đối mặt với sức mạnh của biển cả mênh mông, dù là Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể cất tiếng than con người sao mà nhỏ bé...
Hắn giơ Thiên Lý Nhãn lên, cẩn thận quan sát xa xa, bên tai nghe gió biển gào thét, trong mắt dần dần dâng lên nỗi sợ chưa từng có.
Buông Thiên Lý Nhãn xuống, Thiển Thủy Thanh quay đâu lại hét như điên cuồng:
- Long Quyển phong (lốc xoáy, vòi rồng), là Long Quyển phong đang tới!
Một cỗ Long Quyển phong khổng lồ đã hình thành trên vùng biển Phong Bạo, đang xông về phía đội thuyền với khí thế hủy diệt đất trời, càn quét vạn vật. nguồn
Từ xa nhìn lại, Long Quỵển phong này đầu ở trên mây, dưới tới mặt biển, giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất, hút nước biển lên không, khiến cho chảy ngược ra thành một màn nước kín cả bầu trời, rơi tung tóe từ trên xuống, tạo ra cả một vùng cuồng phong bão táp.
Long Quyển phong đang quét tới vô cùng mạnh mẽ, nếu quan sát từ trên không, lúc ấy sẽ thấy trên mặt biển mênh mông bát ngát, hàng trăm chiếc thuyền giống như lá mùa Thu trôi bồng bềnh trên mặt biển. Mà Long Quyển phong kia từ xa đang phát động thế tấn công hung ác về phía này, chuẩn bị đập nát tất cả những thuyền bè xấu số kia.
- Bẻ lái, bẻ lái, lập tức đổi hướng!
Sở Anh gọi To.
- Không!
Thiển Thủy Thanh rống to:
- Chúng ta không có khả năng đua tốc độ với Long Quyển phong, chạy về phía sau là vô ích, phải né tránh nó!
Long Quyển phong thổi quét trên mặt biển với tốc độ một, hai trăm thước trong một giây, hình thành một cái phểu khổng lồ giữa trời, giữa tâm của nó như một cái vòi hút nước rất mạnh, hút nước biển lên không trung, không có thứ gì có thể chống lại lực hút hùng mạnh kia. Giờ phút này, Long Quyển phong đang điên cuồng lao đi trên biển, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh, khó có thể biết được quỹ tích chuyển động.
- Tất cả chú ý, hạ buồm đinh, mau hạ buồm đinh, giảm tốc độ!
Gia Xá Nhĩ điên cuồng rống to.
Hán tử này lăn lộn trong sóng gió đã bao năm, phản ứng quả thật nhanh nhạy hơn người thường rất nhiều, đã lập tức có phản ứng chỉ trong nháy mắt.
Thiển Thủy Thanh cũng cao giọng quát to:
- Bảo đội thuyền tản ra, không nên tập trung một chỗ!
Lính liên lạc chạy lên nóc thuyền điên cuồng múa may cờ hiệu. Cờ hiệu xanh đỏ hai màu trông có vẻ hết sức mờ nhạt dưới bầu trời u ám, nhưng những thuyền chung quanh vẫn nhận được chỉ thị nhanh chóng, chuẩn bị tản ra.
Thiển Thủy Thanh chộp lấy Gia Xá Nhì hét to:
- Gia Xá Nhĩ, nói cho ta biết, chúng ta có thể thoát khỏi phiền phức này không?
Gia Xá Nhĩ lớn tiếng đáp lại:
- Không ai có thể thoát được Long Quyển phong, tuy nhiên chỉ cần không bị cuốn rơi vào tâm nó, vậy chúng ta sẽ không có phiền phức gì quá lớn. Vấn đề là đội thuyền của chúng ta quá nhiều, cho nên sẽ có một ít kẻ xấu số.
Đúng vậy, thuyền có rất nhiều.
Giống như một chiếc xe tải nặng đang chạy với tốc độ cao đột ngột lao vào một quảng trường người đông như kiến, tuy rằng sẽ gây ra hỗn loạn rất lớn, nhưng tuyệt đại đa số người sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có một số ít người bất hạnh gặp phải kết cục thương tâm.
Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh hiểu rất rõ ràng, lúc này nguy hiểm lớn nhất không phải là chuyện chết một vài người, mà là vì vậy mà xảy ra hỗn loạn. Cũng giống như mọi người trong quảng trường nói trên chen chúc nhau bỏ chạy giữ mạng, rốt cục lại tự mình giẫm đạp lẫn nhau. Một đội thuyền lớn trên biển tập trung cũng sẽ gặp phải cục diện giống hệt như vậy, vì vội vàng chạy trốn sẽ làm tăng xác suất va chạm giữa các thuyền với nhau lên rất cao.
Vừa nghĩ đến đây, Thiển Thủy Thanh liền quát To với lính liên lạc:
- Phát lệnh, những thuyền ở một nửa vòng ngoài đội thuyền lấy tốc độ tối đa khuếch tán ra phía naoài. Những thuyền nằm ở nửa vòng trong hạ buồm xuống hết, tạm dừng hành động.
Gia Xá Nhĩ nghe vậy hoảng sợ kêu lên:
- Tướng quân, ngài điên rồi sao, chúng ta ở ngay giữa trung tâm, mà Long Quyển phong đang xông về phía chúng ta!
Thiển Thủy Thanh quay đâu trừng mất nhìn Gia Xá Nhĩ tò vẻ giận dữ:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, bất kể dưới tình huống nguy hiểm đến đâu, đây cũng là một đội thuyền do quân nhân tạo thành. Cho dù là đao kê trên cổ. Trách nhiệm đầu tiên của bọn họ chính là phải chấp hành mệnh lệnh. Ta không muốn trước khi Long Quyển phong quét tới, các chiến sĩ của ta đã chết trước do va chạm vào nhau mà đắm thuyền. Giống như ngươi đã nói, uy lực của Long Quỵển phong có mạnh đến mức nào, cũng chỉ tập trung ở một khu vực nhỏ giữa tâm của nó, ta muốn bảo đảm cho đại đa số binh sĩ được an toàn, đây là trách nhiệm của một Tướng quân!
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thiển Thủy Thanh nuốt ngược một câu thóa mạ trở vào, chậm rãi buông ra bốn chữ:
- Chờ nghe mệnh trời!
Đúng vậy, chờ nghe mệnh trời.
Long Quyển phong từ phía trước vẫn đang gào thét cuốn tới, đội thuyền khổng lồ đang khuếch tán ra ngoài theo lệnh của Thiển Thủy Thanh, nhanh chóng gia tăng khoảng cách giữa các thuyền lên đến mức tối đa. Thiển Thủy Thanh Không thể bảo đảm đội thuyền của mình gặp phải sức mạnh hùng mạnh nhất của thiên nhiên này, có thể chống chọi được mà không chết một người, nhưng ít nhất hắn cũng có thể làm giảm thương vong tới mức thấp nhất.
Được huấn luyện nghiêm khắc cùng với thiên chức phục tùng mệnh lệnh của quân nhân, cộng thêm uy danh hiển hách của Thiển Thủy Thanh, khiến cho dù dưới tình huống như vậy, mệnh lệnh của hắn vẫn được chấp hành triệt để. Phần lớn con thuyền ở vòng ngoài đồng thời phân tán, những thuyền vòng trong đã hạ buồm nên chỉ di động chậm rãi. Giống như một sơ đồ âm ba có những vòng tròn khuếch tán ra phía ngoài.
Sự ổn định của thuyền chỉ huy khiến cho toàn đội tàu tương đối ổn định, nhưng trong sóng to gió lớn trên biển, thời gian ổn định là vô cùng ngắn ngủi.
Long Quyển phong vẫn quét tới với tốc độ cao như trước, vẽ ra từng quỹ tích trên mặt biển. Cũng may dù tốc độ của nó nhanh, nhưng không phải là đi theo một đường thẳng tắp, cho nên trong nhất thời nửa khắc vẫn chưa quét tới đội thuyền.
- Hạ buồm tam giác!
- Bẻ lái bốn mươi lăm độ!
- Hạ buồm chính, mau hạ buồm chính!
Giọng Gia Xá Nhĩ khàn trương ra từng mệnh lệnh liên tục.
Khi Thiển Thủy Thanh đang lo lắng bảo vệ cho Toàn bộ đội thuyền. Gia Xá Nhĩ lại nghĩ hết cách để bảo vệ chiếc thuyền của mình.
Theo Long Quyển phong Tới gần. Sóng gió càng ngày càng lớn, chỉ cần bất cẩn một chút, nếu không bị cuốn vào tâm, chỉ cần mé bên của Long Quyển phong cũng đủ để thổi bay Phá Lỗ hiệu. Không hổ là một trong Thất Đại Đạo. Gia Xá Nhĩ làm ra phản ứng thần tốc, căn cứ vào hướng gió ra lệnh điều chỉnh buồm chính, sau đó mượn sức gió không ngừng. Đội thuyền đã rời đi càng nạày càng xa, đa số thuyền ở vòng trong cùng đã bắt đâu nhanh chóng rời khỏi vùng biển nguy hiểm này, duy chỉ có thuyền chỉ huy nằm ở giữa thủy chung vẫn giữ cố định tuyến đường thẳng mà đi tới.
Thiển Thủy Thanh nhìn Long Quyển phong kia không rời mắt, lúc này sóng lớn ngập trời, thuyền không ngừng bập bênh chao đảo, cơn tức giận trong lòng hắn cũng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
- Tướng quân, vì sao còn không ra lệnh rời đi?
Gia Xá Nhĩ lớn tiếng rống đầy tức giận:
- Long Quỵển phong đã tới ngày càng gần, nếu còn tiếp tục đi tới, sớm muộn gì chúng ta cũng bị cuốn vào giữa mất! Không ai có thể sống sót dưới tình huống như vậy!
- Câm miệng!
Thiển Thủy Thanh giận dữ hét:
- Ta biết nên làm thế nào, chúng ta không thể rời đi!
- Vì sao vậy?
Thiển Thủy Thanh đưa tay chỉ Long Quyển phong đáp:
- Bởi vì nó vì ta mà tới!
Từ sau khi tới thế giới này, Thiển Thủy Thanh chưa bao giờ có một ngày tỉnh táo như hôm nay.
Đột nhiên hắn phát hiện, thì ra Thượng Đế quả thật có tồn tại.
Nếu không, không có lý do gì trước kia hắn xuyên qua thời không tới được thế giới này.
Bất kể hắn cố gắng thế nào, giãy dụa thế nào, phấn đấu đến đâu, cũng không chạy thoát bàn tay vận mệnh muốn trêu đùa với hắn.
Sự trêu đùa ấy gần như chắc chắn là đến từ Ý trời, đến từ một lực lượng không thể nghĩ. Có lẽ mọi người sẽ nghi ngờ, sẽ kinh ngạc, sẽ cảm thấy rằng tất cả mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên thôi, nhưng Thiển Thủy Thanh lại không nghĩ như vậy. Nhìn khắp trong lịch sử, không có thành công của bất cứ ai lại phải trả giá nặng nề, trải qua biết bao gian khổ như hắn. Danh tướng xưa nay, hiếm thấy người nào như hắn, gặp phải bất hạnh bất ngờ hết lần này tới lần khác. Tất cả những chuyện dù may mắn thuận lợi đến đâu, khi đến người Thiển Thủy Thanh, gần như cũng sẽ biến thành vận rủi.