Ánh bình minh sớm mai còn chưa tan hết, một con khoái mã đã phi thẳng vào phủ Đại Tướng quân trong thành Cô Tinh.
- Ta có chuyện quân khẩn cấp muốn gặp Hồng Đại Tướng quân! Mau mau tránh ra!
Thiếu niên cỡi ngựa giận dữ quát lên điên cuồng, gây ồn ào huyên náo.
- Ngươi là binh sĩ ở đâu, có chuyện quân gì?
Đám binh sĩ vẫn giữ cương vị công tác không hề động đậy, lớn tiếng quát hỏi.
- Hạ sĩ quyết toán sổ sách Vô Song dưới trướng Vệ Giáo Thiển Thuỷ Thanh của Vệ số Ba Hổ Báo Doanh.
Thiếu niên hô to, trên khuôn ngực trần của hắn, những vết roi chằng chịt khắp nơi, trông vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt tên Thập trưởng của đám binh sĩ gác cửa đại biến:
- Hổ Báo Doanh phản nghịch, còn dám trở về gặp Đại Tướng quân sao? Bắt lại cho ta!
Vô Song cười hăng hắc:
- Nếu chúng ta là phản nghịch thì thiên hạ không có công thần!
Tên Thập trưởng kia ngẩn người ra, Vô Song vận nội lực hô lớn:
- Nam Môn quan đã rơi vào tay Đế quốc Thiên Phong chúng ta, Hổ Báo Doanh Thiển Thuỷ Thanh khẩn cầu Đại Tướng quân phái người tới tiếp quản Nam Môn quan!
Giọng hắn âm vang như tiếng chuông đồng, truyền xa vài dặm cũng có thể nghe thấy, trong lúc nhất thời, cả đám binh sĩ đều ngây ngẩn người ra.
Bên trong thành Cô Tinh, giọng của Vô Song vẫn âm vang không dứt, từng tiếng từng tiếng một chấn động toàn thành:
- Hổ Báo Doanh đã chiếm được Nam Môn quan, khẩn cầu Đại Tướng quân phái trọng binh trấn thủ. Còn có chuyện quân khẩn cấp khác cần mật báo với Đại Tướng quân...
Trời ơi, đây là đùa hay thật? Tất cả binh sĩ đều trợn mắt há mồm nhìn nhau.
Không trung chớp lên một bóng người mờ nhạt, dường như cầu vồng vừa xuất hiện, bóng người này xoay tít trên bầu trời của phủ Đại Tướng quân rồi từ từ hạ xuống. Ngay sau đó, Vô Song đã bị bàn tay to lớn của Hồng Bắc Minh chộp lấy, mắt hổ trợn tròn nạt hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Hắn tới quá nhanh, chộp lấy Vô Song quá mau, dùng sức quá mạnh, Vô Song bị hắn chộp trong tay giống hệt như một chú gà con.
Mặt đỏ bừng lên vì ngộp thở, Vô Song cố gắng nói được vài lời:
- Nam Môn quan...đã lọt vào tay chúng ta, Tam Trùng Thiên...đã mất một! Xin Đại Tướng quân...phái binh tới trấn thủ!
Từng chữ như búa tạ thoát ra khỏi miệng Hồng Bắc Minh:
- Ngươi...Dám...Đùa...Ta...Sao...?
- Tiểu nhân...không dám!
Thấy Vô Song hít thở khó khăn, Hồng Bắc Minh vội vàng buông tay ra.
Hắn ở trong phủ nghe tiếng kêu to của Vô Song, trong lòng kinh hãi, trực tiếp xông ra ngoài. Giờ phút này nghe được Vô Song lặp lại những lời kia một lần nữa, đột nhiên cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, không thể nào tin được Thiển Thuỷ Thanh có năng lực đánh chiếm được Nam Môn quan.
Nếu nói Thiển Thuỷ Thanh sợ tội mà đi theo địch, vậy còn có thể tin được.
Được Hồng Bắc Minh thả ra, Vô Song hét lớn:
- Tướng sĩ quân ta tối hôm qua vượt qua Lạc Ưng nhai tiến vào bên trong Nam Môn quan, bất ngờ tập kích quân trấn thủ, tiêu diệt hơn hai ngàn người, số còn lại bắt làm tù binh, xin Đại Tướng quân tới tiếp quản Nam Môn quan!
- Lạc Ưng nhai? Các ngươi làm sao có thể vượt qua?
- Từ năm mươi ngày trước, Thiển Vệ Giáo đã bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch leo lên Lạc Ưng nhai, bây giờ Lạc Ưng nhai vẫn còn ở đó năm sợi dây thừng to bằng cánh tay, tướng sĩ trong Vệ ta vì trèo lên Lạc Ưng nhai mà đã tổn thất bốn mươi mốt binh sĩ. Nếu như Đại Tướng quân không tin, chỉ cần phái người chạy tới Nam Môn quan là có thể thấy được!
Hồng Bắc Minh kinh sợ hít sâu một hơi khí lạnh, hoá thành một luồng khí nóng sôi trào thiêu đốt toàn thân.
Hắn đột ngột hét to:
- Người đâu! Lập tức báo cho Thiết Phong Kỳ, bảo Chiến Thiên Cuồng mang quân chạy tới Nam Môn quan! Bảo hắn trên đường cẩn thận quan sát, đề phòng dối trá!
Liếc mắt nhìn Vô Song, Hồng Bắc Minh phất cánh tay áo:
- Ngươi theo ta đến đây!
Trong phủ Đại Tướng quân.
Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh ngồi trên cao chính giữa, tay trái là Nam Vô Thương cùng Kế Hiển Tông và bốn vị Chưởng Kỳ dưới quyền. Chưởng Kỳ Thiết Phong Kỳ Chiến Thiên Cuồng đã xuất phát đi Nam Môn quan, còn Chưởng Kỳ Linh Phong Kỳ Thuỷ Trung Đường đến nay vẫn đóng quân ở Hổ Đầu lĩnh, chưa thể trở về.
Bên phải Hồng Bắc Minh là Liêm Thiệu Nhất và ba vị Chưởng Kỳ thủ hạ của hắn.
Tất cả Tướng quân từ cấp Chưởng Kỳ trở lên của Quân đoàn Bạo Phong giờ phút này gần như có mặt đầy đủ tại đây. Trong phủ Đại Tướng quân, ngoại lệ duy nhất có lẽ là Vô Song.
- Mọi người đều đã nghe Vô Song kể xong mọi chuyện, chắc các ngươi cũng cảm thấy việc này có thể tin được vài phần. Kế hoạch của Thiển Thuỷ Thanh rốt cục có thể thi hành được hay không?
Nhấp một ngụm trà, Hồng Bắc Minh chậm rãi hỏi.
Sau cảm giác khiếp sợ ban đầu, Hồng Bắc Minh bắt đầu cân nhắc tất cả hậu quả được mất của kế hoạch này. Bạn đang xem tại
- www.
Không nghi ngờ gì, Thiển Thuỷ Thanh đánh chiếm Nam Môn quan là vì muốn thoát tội, bởi vậy có thể thấy được, chuyện Lý Quy tố cáo là không hề giả dối. Vấn đề là hiện tại hắn đã lập công lớn, chuyện giết hắn là không có khả năng, e rằng sau khi tính toán cả công lẫn tội, lại còn phải thưởng cho hắn thật trọng hậu là khác! Đối với Hồng Bắc Minh mà nói, chuyện này cũng không phải là vấn đề gì lớn lao cho lắm, cùng lắm thì sau này sẽ an ủi Lý Quy một phen. Hiện tại vấn đề lớn hơn là, không ngờ tên Thiển Thuỷ Thanh kia còn muốn đánh chiếm cả Bắc Môn quan, quả thật là lòng tham không đáy, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, kế hoạch của Thiển Thuỷ Thanh quả thật rất có khả năng thành công.
Sở dĩ Tam Trùng Thiên khó đánh chính là vì chúng nằm vào thế ỷ giốc, dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần một thành quan có nguy hiểm, hai thành quan còn lại sẽ lập tức kéo quân cứu viện. Nhiều năm qua mỗi khi quân Đế quốc Thiên Phong tấn công Bắc Môn quan, hai thành quan còn lại sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu không phái quân cứu viện, thì cũng dùng kỳ binh xông ra, bọc hậu đánh vào sau lưng quân của Đế quốc Thiên Phong.
Chuyện này làm cho Đế quốc Thiên Phong hết sức đau đầu.
Hiện tại Nam Môn quan đã mất, tức là đã hoàn toàn chặt đứt thông đạo xuất quan của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ, từ nay trở về sau, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra những chuyện giống như Phi Tuyết Vệ cướp lương lần trước. Mà nếu có thể chiếm luôn Bắc Môn quan, ắt thành Kinh Viễn sẽ chỉ còn trơ trọi một mình, lúc ấy Đế quốc Thiên Phong cho đại quân tấn công cũng không cần lo lắng chuyện đối phương có quân tiếp viện hoặc tập kích quấy rối từ phía sau.
Chỉ là...vạn nhất thất bại thì sao?
Hồng Bắc Minh nhìn Lý Quy, hắn biết rõ, Lý Quy nhất định sẽ phản đối kế hoạch này.
Quả nhiên, Lý Quy rất hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, hắn lập tức ôm quyền đứng lên nói:
- Hồng Quân Suất, chuyện Thiển Thuỷ Thanh chiếm được Nam Môn quan còn chưa biết thật giả, phải chờ Chiến Thiên Cuồng trở về mới có thể xác định được. Hiện tại bàn chuyện có nên tấn công Bắc Môn quan hay không, không phải còn quá sớm ư?
Vô Song cười lạnh:
- Chuyện này ta đã bẩm báo hết đầu đuôi gốc ngọn với Hồng Quân Suất, Lý Tướng quân nói như vậy là không tin chứ gì? Hay là hy vọng không đúng?
Đôi mắt hổ của Lý Quy toát ra lửa giận bừng bừng, giọng nói như nổi từng cơn gió sấm, nhưng lại cố gắng đè nén cơn tức giận:
- Chỉ là một tên tân binh nho nhỏ cũng dám mở miệng nói càn sao? Nếu đổi lại là ta lĩnh quân, chỉ bằng vào tội ngươi không nghe theo quân lệnh làm tiết lộ quân cơ, đã lập tức xử tử ngươi ngay tại chỗ!
- Đa tạ Tướng quân lo lắng, Vô Song đã bị xử phạt vì chuyện này rồi, hơn nữa nếu không có sai lầm này, dùng kế hoả công, lúc ấy sẽ làm cho hai thành quan còn lại biết được Nam Môn quan gặp nguy hiểm, vì nguyên nhân này, Thiển Vệ Giáo đã tha thứ cho thuộc hạ. Còn lời của Tướng quân nói rằng phải chờ tới sau khi Chiến Tướng quân trở về báo tin mới điều động xuất quân, e rằng lúc đó đã quá muộn. Nếu để cho Bắc Môn quan biết được tin tức Nam Môn quan đã bị đánh chiếm, lúc ấy muốn tập kích bất ngờ là không có khả năng, hy vọng Lý Tướng quân đừng vì tư mà bỏ công!
Lý Quy nghe vậy đùng đùng nổi giận, Hồng Bắc Minh chỉ hừ lạnh một tiếng, Vô Song cảm thấy bên tai dường như vang lên một tiếng sấm nổ, cả người run rẩy kịch liệt, biết rằng vị Đại Tướng quân này đã tức giận mình vô lễ.
Tuy nhiên trời sinh hắn vốn có tính quật cường, đối với các vị Tướng quân vẫn không xiểm nịnh không kiêu ngạo, cũng không chịu cúi đầu.
Trước khi hắn ra đi, Thiển Thuỷ Thanh đã có dặn dò, các tướng trong Quân bộ cầm quân sát phạt đã nhiều năm, ai nấy đều không phải tay vừa. Trước mặt bọn họ không được quá nhu nhược, sẽ làm bọn họ khinh thường, cũng không được quá cứng rắn, vậy sẽ chọc tức bọn họ, dặn Vô Song phải biết cân nhắc cho đúng mực.
Vô Song không biết làm như thế nào là đúng mực, liền nhớ kỹ câu nói mà Thiển Thuỷ Thanh đã dặn dò: "Lời lẽ phải cứng rắn, nhưng giọng điệu phải mềm mỏng". Bởi vậy giây phút này, hắn nói chuyện với Lý Quy không hề lùi bước chút nào, câu "Lời lẽ phải cứng rắn" thì hắn làm được, còn câu "Giọng điệu phải mềm mỏng" thì...hắn hoàn toàn quên bén!
Hồng Bắc Minh nhìn sang Nam Vô Thương:
- Vô Thương, ngươi thấy nên xử lý chuyện này thế nào?
- Ty chức thấy chuyện Thiển Thuỷ Thanh chiếm được Nam Môn quan, tám phần không phải là nói dối.
Nam Vô Thương suy nghĩ một hồi lâu mới cất tiếng trả lời với vẻ không cam lòng:
- Theo như sự hiểu biết của ty chức về Thiển Thuỷ Thanh, cùng với xem biểu hiện của hắn trong trận chiến bảo vệ quân lương, tên này rất có gan làm loạn. Hắn dám bắt giữ Vân Nghê, trốn vào thảo nguyên, giết chết Hành Trường Thuận, hiện tại lại thêm một chuyện bất ngờ tập kích Nam Môn quan, vậy cũng không có gì là lạ. Chuyện làm cho người ta phải kinh ngạc chính là hắn lại thành công, hơn nữa chỉ bằng vào một ngàn binh sĩ mà có thể hoàn thành được nhiệm vụ gần như bất khả thi này!
- Vậy ý của ngươi là...
- Ty chức cảm thấy chuyện đánh chiếm được Nam Môn quan là chuyện tốt, Thiển Thuỷ Thanh đương nhiên đáng được trọng thưởng. Nhưng hắn vì lòng riêng mà giết chết Hành Trường Thuận, công tội hoà nhau, tha cho hắn không chết cũng đã đủ rồi. Còn về chuyện tấn công Bắc Môn quan, hiện tại hắn chỉ là một tên Vệ Giáo nho nhỏ, làm sao có bản lãnh đánh chiếm một thành quan lớn như vậy được? Chuyện quan trọng nhất chính là quân ta chưa chuẩn bị kịp thời, phần lớn khí giới công thành còn đang trên đường vận chuyển. Tình hình như vậy mà còn miễn cưỡng công thành, xác suất thành công quá nhỏ, không đáng để mạo hiểm!
Vô Song lập tức nghe lạnh toát cõi lòng.
Nam Vô Thương không thể so với Lý Quy, tuy rằng hắn vẫn một lòng muốn cho Thiển Thuỷ Thanh chết, nhưng vẫn ra vẻ ta đây muốn giải quyết việc chung. Hơn nữa còn nói một cách đường hoàng như thế, hiên ngang lẫm liệt như thế, dường như tất cả những gì hắn làm đều thật sự lo lắng cho đại cục.
Giờ phút này nghe Nam Vô Thương nói như vậy, trong lúc nhất thời Hồng Bắc Minh cũng có chút do dự, rốt cục cũng không quyết định có nên xuất binh lập tức hay không.
Trấn Đốc Đại Phong Trấn Liêm Thiệu Nhất nhìn Nam Vô Thương với vẻ vô cùng nghi hoặc.
Hắn vốn là một tên giảo hoạt cầm quân đã nhiều năm, làm sao không hiểu được lời nói của Nam Vô Thương thật ra là muốn đẩy Thiển Thuỷ Thanh vào chỗ chết.
Hắn không biết Thiển Thuỷ Thanh, cũng không biết những chuyện ân oán dây dưa giữa Thiển Thuỷ Thanh và Nam Vô Thương, rốt cục không nhịn được cất tiếng nói:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở mọi người một chuyện: Nếu như quả thật Thiển Thuỷ Thanh đánh chiếm được Nam Môn quan, hơn nữa hiện tại đang kéo quân tới Bắc Môn quan, vậy có nghĩa là bây giờ hắn và tám trăm người của hắn đang ở trong lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Nếu chúng ta không đi, mà quân trấn thủ thành Kinh Viễn hay được tin tức kéo quân ra khỏi thành tấn công Nam Môn quan, e rằng lúc đó đường lui của Thiển Thuỷ Thanh và tám trăm binh sĩ của hắn sẽ bị cắt đứt, sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn nước chờ quân Đế quốc Chỉ Thuỷ tiêu diệt như ba ba trong rọ.
Ánh mắt Nam Vô Thương vừa sáng ngời ngay lập tức đã tối sầm lại.
Những lời Liêm Thiệu Nhất vừa nói hắn sao không hiểu được, nếu không phải vì muốn như vậy, hắn đâu dễ buông tha cho Bắc Môn quan mà cản trở việc xuất quân.
Nếu như nói trước kia hắn muốn hại chết Thiển Thuỷ Thanh chỉ đơn giản là vì muốn cho Vân Nghê vui lòng, như vậy hiện giờ, nếu Thiển Thuỷ Thanh thật sự đánh chiếm được Nam Môn quan, nhất định uy danh của Thiển Thuỷ Thanh trong quân sẽ trở nên vang dội, tạo nên uy hiếp rất lớn đối với thanh danh của hắn.
Lý Quy hừ lạnh:
- Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu chúng ta điều động đại quân tấn công Bắc Môn quan, nếu như không thành công, con số tổn thất sẽ vượt xa tám trăm người. Thiển Thuỷ Thanh không nghe quân lệnh, một mình hành động, cho dù tử trận sa trường cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi!
Kế Hiển Tông nhướng mày:
- Nếu hắn không hành động một mình như vậy, e rằng Nam Môn quan giờ đây vẫn còn nằm trong tay người Đế quốc Chỉ Thuỷ!
- Đó lại là chuyện khác!
Lý Quy kêu to.
Nam Vô Thương cũng phụ hoạ:
- Đúng vậy, nếu vì tám trăm kỵ binh mà hy sinh nhiều tướng sĩ hơn, chuyện này kẻ trí không làm. Tấn công Bắc Môn quan xác suất thành công quá thấp, không nên hành động.
- Như vậy có thể phái một cánh quân đi phối hợp với Thiển Thuỷ Thanh hay không?
Liêm Thiệu Nhất lại nói.
Nam Vô Thương lập tức lắc đầu:
- Không được, thứ nhất là không đủ thời gian, thứ hai đại quân đông thì thanh thế quá lớn, e rằng quân địch sẽ phát hiện dễ dàng, dù sao một dãy Tam Trùng Thiên không thích hợp để giấu quân. Thiển Thuỷ Thanh muốn giấu được tám trăm binh sĩ đã là không dễ, nếu phái thêm quân nữa chỉ sợ khéo quá hoá vụng. Tóm lại tấn công vội vàng như vậy là kế hoạch không thể làm được!
Trong lúc nhất thời, các Tướng quân ai nấy đều bảo vệ ý kiến của mình, có người cho rằng thời điểm này nên tấn công, chính là thời cơ tốt không thể bỏ qua. Có người lại cho rằng làm như vậy quá phiêu lưu mạo hiểm, không nên vọng động, tốt nhất chờ sau khi Liệt Cuồng Diễm tới nơi đây rồi hãy tính.
Dù sao chiếm được Nam Môn quan rồi, thế chân vạc của Tam Trùng Thiên đã mất đi một góc, ngày sau tiếp tục đánh cũng có khả năng thành công rất lớn.
Các vị Tướng quân ai nấy đều khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình, cố tình bác bỏ ý kiến của người khác, ngay cả Hồng Bắc Minh cũng cảm thấy đau đầu.
Theo suy nghĩ của hắn, thật ra kế hoạch của Thiển Thuỷ Thanh có khả năng thành công rất lớn, thế nhưng Nam Vô Thương phản đối cũng ra ngoài ý liệu của hắn.
Nam Vô Thương hơn xa so với Kế Hiển Tông và Liêm Thiệu Nhất, hắn đóng ở Bàn Sơn nhiều năm, lập được không biết bao nhiêu chiến công mà kể. Tuy rằng chức quan của hắn thấp hơn Hồng Bắc Minh một bậc, nhưng danh vọng của hắn có ảnh hưởng rất lớn ở một vùng Bàn Sơn, hiểu biết về tình huống của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng rất tận tường. Ý kiến của hắn hiển nhiên là quan trọng hơn nhiều so với Kế Hiển Tông và Liêm Thiệu Nhất, thế nhưng Nam Vô Thương hắn lại phản đối kế hoạch của Thiển Thuỷ Thanh, đứng chung trận tuyến với Lý Quy.
Chuyện này làm cho Hồng Bắc Minh rất là buồn bực, không hiểu Thiển Thuỷ Thanh có giết tên binh sĩ nào là em họ của Nam Vô Thương hay không?
Tranh chấp một hồi lâu, Liêm Thiệu Nhất thở dài nhìn Nam Vô Thương đầy thâm ý:
- Đối với kẻ lập công, nếu như chúng ta thấy chết mà không cứu, một khi người trong thiên hạ biết được, e rằng làm cho lòng người bất mãn!
Vẻ âm độc thoáng qua trong mắt Lý Quy, hắn cười lạnh nói:
- Ngươi ta không nói, thiên hạ ai mà biết được?
Dứt lời, ánh mắt của hắn đã dừng lại ở Vô Song.
Vô Song kinh hãi trong lòng, một tay lén lút sờ soạng tìm dây cung:
- Xem ra Lý Tướng quân muốn giết người diệt khẩu, chỉ cần giết ta đi, chuyện không cứu Thiển Vệ Giáo từ nay về sau sẽ không người nào biết được. Ngoài ra còn có thể đoạt lấy kỳ công cái thế đánh chiếm Nam Môn quan, quả nhiên là một chuyện tốt!
Lý Quy ngửa mặt lên trời cười to:
- Ngươi thân là binh sĩ, gặp quan không quỳ bái là vô lễ, không chịu cởi bỏ binh khí, mặt đầy sát khí, chắc là muốn âm mưu tạo phản, giết ngươi để chấn chỉnh quân uy là chuyện đương nhiên! Về công lao đánh chiếm Nam Môn quan, có Hồng Quân Suất ở đây, tự nhiên là nhờ Hồng Quân Suất suy tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, chỉ huy xuất sắc đạt được chiến công, thiên hạ có ai dám không phục?
Hắn nói ra những lời này làm cho tất cả mọi người giật mình kinh hãi, ngay cả Hồng Bắc Minh cũng bắt đầu cảm thấy dao động trong lòng.
Không ai ngờ đúng vào lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào:
- Ta không phục!
Ngoài cửa xuất hiện một vầng mây rực rỡ, toả ra ánh sáng chung quanh, một nữ nhân nhẹ nhàng tiến vào như bướm lượn.
Chính là Vân Nghê.