Cùng lúc đó, ở Nam Môn quan.
Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ Chiến Thiên Cuồng đang ngồi trên lưng ngựa, trước mắt hắn là một núi thây biển máu.
Trên mặt đất ngổn ngang vô số xác của binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ, trên mặt chúng vẫn in hằn vẻ giận dữ không cam lòng và oán hận không thôi.
Toàn bộ Nam Môn quan, gần bốn ngàn nhân mạng đã trở thành một đầm lầy lẫn lộn vừa máu vừa thịt.
Chiến Thiên Cuồng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, một hồi lâu mới cất tiếng ra lệnh:
- Lập tức trở về báo Đại Tướng quân, Nam Môn quan đã lọt vào tay chúng ta, quan này đã chết...không một bóng người.
-...Sáu ngàn binh sĩ của Nam Môn quan coi như tử trận, chuyện giết tù binh không được truyền ra ngoài, nếu có ai dám tiết lộ chuyện này, giết chết không tha!
Đôi mắt Chiến Thiên Cuồng trở nên đỏ rực, toát ra vẻ bất đắc dĩ trước thế sự tang thương.
- Thiển Thuỷ Thanh, dù sao ngươi cũng là thuộc hạ Thiết Phong Kỳ ta. Chuyện này...có lẽ là chuyện duy nhất mà ta có thể làm vì ngươi!
Hắn thở dài, sau đó xoay người rời khỏi.
Trong giây phút này, trong lòng Chiến Thiên Cuồng cũng phát ra lời cảm khái giống như Hồng Bắc Minh: "Kẻ muốn thành nghiệp lớn, ắt phải tàn sát thiên hạ, máu chảy thành sông!"
Nằm trên thảm cỏ xanh mượt như nhung, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn có cảm giác như mình muốn nôn mửa.
Cảm giác này quá mạnh, mùi máu tươi kích thích trực tiếp đến dạ dày của hắn như sóng cuộn biển gầm, giống như có một cơn bão đang hoành hành trong đó.
Ba ngàn tám trăm chín mươi sáu tên tù binh.
Ba ngàn tám trăm chín mươi sáu tính mạng.
Chỉ cần một ý niệm, liền giết sạch sẽ toàn bộ.
Không có đồng tình, không có thương hại, thậm chí không chút do dự.
Ngay cả các binh sĩ xuống tay cũng bắt đầu run rẩy, duy có Thiển Thuỷ Thanh hắn đứng trên một bức tường cao, nhìn chằm chằm tất cả những sự việc xảy ra trước mắt, mắt không hề chớp lấy một lần.
Hắn biết rằng bản thân mình đã hoàn toàn thay đổi, từ sau khi lập lời thề trước mộ Thích Thiên Hữu, hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Vì chính bản thân mình, vì nữ nhân mà mình yêu thương, còn vì những huynh đệ mà mình muốn bảo vệ, hắn có thể giết hết những người trong thiên hạ.
Lời thề này, hắn làm được!
Nhưng hắn lại thấy lòng mình trống rỗng, dường như thiếu thốn cái gì.
Linh hồn hắn phiêu diêu tận đâu đâu, không thể tập trung chú ý, vì vậy cho nên trước mắt hắn chỉ là một mảng mờ mịt mông lung. Cho đến khi một thanh âm giận dữ kêu lên hắn mới giật mình, trở về với thực tại.
- Thiển Thuỷ Thanh, ngươi là hung thủ giết người! Ngươi là một tên đồ tể! Ta muốn làm thịt ngươi...làm thịt ngươi!
Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười chua xót, nhẹ giọng hỏi:
- Hắn tỉnh rồi sao?
- Ừ, hắn rất kích động, đã đánh hắn bất tỉnh hai lần. Làm chuyện gì thì nên làm cho trót, vì sao chừa lại một tên vậy?
Phương Hổ thắc mắc.
- Tên Dịch Tinh Hàn này về sau chúng ta sẽ có chỗ dùng hắn, cứ giữ hắn!
- Nghe theo ngươi vậy.
Phương Hổ vẫy tay, một tên binh sĩ liền đánh một côn thật mạnh vào gáy Dịch Tinh Hàn.
Tiếng kêu la tức giận, ngưng bặt.
Thiển Thuỷ Thanh lại ngồi xuống thảm cỏ, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Chỗ này là trên sườn một ngọn núi nhỏ, trước mặt có một cụm rừng nhỏ, đi tiếp về phía trước chính là con đường vận binh. Hiện tại bọn họ đang nằm ở giao điểm của đường vận binh từ thành Kinh Viễn đến Bắc Môn quan và đường vận binh từ Nam Môn quan đến Bắc Môn quan.
Có cụm rừng che khuất, không ai có thể thấy phía sau có một cánh quân tám trăm người đang ẩn náu, nhưng bọn họ lại có thể nhìn thấy động tĩnh từ cả hai phía. Mộc Huyết dẫn theo bốn trăm binh sĩ chặt ngã cây, phá hư đường, bố trí bẫy rập ngăn trở đường di chuyển của quân địch, đây chủ yếu là đề phòng quân cứu viện từ thành Kinh Viễn kéo sang.
- Thám báo quân ta có phát hiện gì không?
- Không hề có động tĩnh gì, vùng này im lặng như mộ địa.
Phương Hổ trả lời.
- Vậy thì tốt, bảo mọi người thay phiên ngủ một chút, chờ tin tức từ tiền phương, để các huynh đệ nghỉ ngơi cho đỡ mệt!
- Ừ!
Phương Hổ gật gật đầu, thấy Thiển Thuỷ Thanh nằm xuống, hắn cũng ngã lưng nằm bên cạnh.
- Thiển huynh đệ...
- Sao?
- Tâm sự chút đi!
- Phì!
Thiển Thuỷ Thanh bật cười:
- Không nên tán gẫu nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho thật khoẻ đi, lát nữa chúng ta còn phải chiến đấu.
Phương Hổ thở dài:
- Ngủ không được, nói không chừng vận xui đã đến, trận chiến hôm nay chính là trận chiến sau cùng, nếu như nằm ngủ, sau này có muốn tỉnh lại cũng không được nữa!
Thiển Thuỷ Thanh thúc hắn một cái:
- Đừng nói chuyện xui xẻo!
- Không phải xui, chỉ là đột nhiên cảm giác chính mình sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Chúng ta tham gia vào quân ngũ...nếu trận hôm qua không chết thì trận hôm nay cũng bỏ mình, chết sớm hay muộn gì cũng như nhau, nhưng nếu có chuyện mà không nói ra, đến lúc chết sẽ không cam lòng...
Thiển Thuỷ Thanh từ từ nhắm hai mắt lại:
- Trận chiến này chỉ cần chúng ta sống sót, về sau không cần lo lắng về chuyện sống chết nữa!
- Đúng vậy...Nếu Quân bộ không cấp cho chúng ta vài chức quan lớn một chút, ta mặc kệ con bà nó! Đây chính là Tam Trùng Thiên! Người Đế quốc Thiên Phong chúng ta mười năm nay còn chưa bước chân được tới cửa! Không đúng, là một trăm năm nay chưa bước chân được tới cửa mới đúng! Mắt thấy vài người chúng ta trong thời gian một ngày một đêm đánh chiếm hai quan, chuyện này...nghĩ đến thật là khoái trá!
Phương Hổ cười vui hớn hở.
- Ừ!
Thiển Thuỷ Thanh mơ màng khẽ ừ.
- Chờ đánh chiếm xong Bắc Môn quan, ta phải đi tìm Nhạc Nhạc mới được!
Thiển Thuỷ Thanh không đáp.
- Ta nói là tìm đàng hoàng...giống như là vợ ấy!
Phương Hổ bồi thêm một câu.
- Như vậy thì tốt, ngươi không phải đi cưỡng gian nữ nhân.
Thiển Thuỷ Thanh nhẹ giọng đáp.
- Ngươi không quên được con bà nó chuyện này sao? Cưỡng gian nữ nhân vẫn còn kém xa tên đồ tể ngươi, giết gần bốn ngàn người một lượt!
Phương Hổ cười mắng.
Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh khẽ biến, Phương Hổ lập tức biết mình đã sai:
- Thật xin lỗi, Thiển huynh đệ, ta biết ngươi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Không có gì, thà là không làm, nếu đã làm đừng hối hận!
Thiển Thuỷ Thanh thở ra một hơi dài:
- Nói thật đi, bây giờ ngươi cảm thấy sợ ta có phải không?
Phương Hổ lập tức gật đầu, gáy hắn cọ vào cỏ bên dưới nghe soàn soạt:
- Ừ, Thiển huynh đệ, ta không sợ ngươi, mà ta phục ngươi, trên đời này quả thật là không có chuyện gì mà ngươi không dám làm. Giết đào binh, bắt giữ Đại tiểu thư của Vân gia, giết Hành Trường Thuận, đánh chiếm Nam Môn quan, giết tù binh, lại đánh chiếm Bắc Môn quan. Ta thấy lá gan của ngươi con bà nó quá lớn, trên đời này còn chuyện nào mà ngươi không dám làm nữa chứ?
Thiển Thuỷ Thanh nhìn không chớp đám mây trắng đang được gió thổi nhẹ bay trên đầu, chậm rãi nói:
- Có những người, người to lớn một chút, gan cũng to lớn một chút, coi như ta thuộc loại này!
- Ừ, ngươi đúng là như vậy!
Phương Hổ gật đầu khẳng định: xem tại
- Đến bây giờ ta vẫn chưa quên tiếng quát của những tên tù binh kia trước khi chết. Thiển huynh đệ, về sau...ta nói là nếu như có sau này, chuyện giết tù binh nếu tránh được thì nên tránh, tối thiểu cũng đừng bắt ta làm!
- Ngươi sợ sao?
- Ta sợ.
Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy chết lặng trong lòng.
Trên thế gian này, chuyện có thể làm cho Phương Hổ sợ hãi cũng không nhiều...
- Ngươi muốn nghe chuyện của ta không?
Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên nói:
- Ta kể chuyện của ta lúc trước cho ngươi nghe.
- Ngươi kể đi!
- Nhà của ta trước đây, đối diện có nhà kia nuôi một con chó. Con chó ấy rất khá, là loại chó săn to lớn, rất hung dữ, là trợ thủ đắc lực cho nhà kia, đã từng bắt được vài tên trộm, cùng với một con...gà của nhà kế bên...
- Sau đó thì sao?
- Năm ấy ta khoảng chừng bảy tuổi, có một lần sang nhà kế bên chơi, nhưng cả nhà đi hết không còn ai, ta nhàn rỗi không có việc gì, liền đi ghẹo chó.
- Con chó dữ như vậy, chắc là làm cho ngươi mất mặt phải không?
Thiển Thuỷ Thanh giơ cánh tay lên, trên đó có mấy vết sẹo mờ nhạt:
- Đây là hậu quả của chuyện ấy, bây giờ nhìn thì như không có gì, nhưng lúc ấy rất đau đớn.
- Ừ...
- Sau khi bị cắn ta cũng không nói gì, lặng lẽ chạy về nhà tìm chút thuốc rắc lên vết thương, sau đó lấy vải băng bó lại, cho nên đến bây giờ cũng không có ai biết ta đã từng bị chó cắn.
- Sau đó thì sao?
- Buổi tối hôm đó, ta tìm thuốc diệt chuột, đánh độc chết con chó kia.
Phương Hổ không nói gì.
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Hổ Tử, ta không phải là người tốt, ai đắc tội với ta, ta nhất định phải trả thù gấp bội...Từ nhỏ đã là như vậy! Có đôi khi ta nghĩ, con người của ta cũng giống như con chó kia, hung dữ, tàn nhẫn, ngoại trừ người đối xử tốt với mình, không cần tất cả những người khác!
Phương Hổ vẫn không nói gì.
Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục:
- Chúng ta tham gia vào quân ngũ, thật ra cũng đều là cẩu, chiến cẩu! Trên chiến trường hung hăng cắn ngược cắn xuôi, nếu không phải ngươi chết thì là ta chết, không cần phải lo lắng chuyện ngày mai. Nếu như muốn sống sót mà không có công phu cao, vậy thì vô dụng, chỉ có không làm chó mà làm người mới được thoải mái, sống khoẻ mạnh.
- Cho nên hiện tại ngươi mới liều mạng phải không? Liều mạng để có đủ tư cách làm người? Làm Doanh Chủ mới coi như là làm người phải không*?
(*Chương trước đã có nói qua, Doanh Chủ không cần phải ra sa trường chiến đấu.)
- Nếu là trước đây, ta sẽ không làm như vậy, nhưng có những thời điểm, vận mệnh của một người phải dùng ý chí của người ấy mà thay đổi! Cuộc sống cần có một chút gì để ngươi có thể dựa vào đó mà phấn đấu, ví dụ như tình yêu, như tình huynh đệ...
Phương Hổ hơi ngơ ngác:
- Tình yêu?
Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười:
- Đúng vậy, tình yêu! Cho dù không có, ngươi cũng có thể theo đuổi! Nhưng chó, không có tư cách theo đuổi tình yêu, cái mà bọn chúng theo đuổi chỉ là giao phối, sinh sôi nẩy nở...và no bụng!
Phương Hổ trầm ngâm một hồi mới nói:
- Mỗi con chó đều muốn làm người, nhưng không có khả năng bất cứ con chó nào cũng thực hiện được ước mơ này!
- Cho nên chỉ có chó dám liều mạng, mới có tư cách làm người.
- Nơi đây có tám trăm con chó, nhưng không phải kẻ nào cũng đủ tư cách làm người.
- Còn sống sót, chính là người!
Phương Hổ trầm mặc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt nhìn trời, không nói thêm một lời nào nữa.
Vỗ vỗ bả vai Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ lặng lẽ rời khỏi.
Gió đưa tới từng tràng trống trận, thùng thùng thùng thùng, vang vọng tận đáy lòng người.
Phương Hổ nằm lẫn trong đám binh sĩ đang ngủ lập tức bật dậy, nhìn về phía Thiển Thuỷ Thanh.
Hắn vẫn còn đang nằm trên cỏ, hai mắt khép hờ.
- Hổ Tử, gấp như vậy làm gì?
- Trống trận nổi lên rồi!
- Có lẽ vừa mới bắt đầu.
- Chúng ta không xông lên sao?
- Gấp gì chứ, cứ để các huynh đệ ngủ thêm một lúc.
- Trước khi chiến đấu tốt nhất nên khởi động một chút, so với nghỉ ngơi còn tốt hơn.
- Yên tâm đi...thời gian vẫn còn kịp chán, bọn họ vẫn còn ngủ chưa đủ giấc.
- Tốt lắm, cứ theo lời ngươi là được.
Tất cả mọi người lại nằm xuống, riêng Thiển Thuỷ Thanh ngồi dậy.
Đứng trên sườn ngọn núi nhỏ này nhìn về phía xa xa, trận chiến mở màn đã bắt đầu.
"Hôm nay...sẽ là một ngày dài nhất!"
Không biết vì sao trong đầu Thiển Thuỷ Thanh lại vang lên câu danh ngôn kia.
Đúng vậy, một ngày dài nhất.