Phạm Tiến Trung nhớ mang máng rằng, bên cạnh Thác Bạt Khai Sơn có khoảng tám tên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong, mà mỗi tên binh sĩ ấy, tay của chúng...đều đặt trên chuôi đao!
Nhớ đến nội dung vừa rồi mình viết trong thư, còn có nụ cười giảo hoạt của Thiển Thuỷ Thanh trước lúc rời đi, Phạm Tiến Trung cảm thấy như toàn thân mình vừa lọt vào một hố băng lạnh toát.
Hắn đã bị lừa!
Thật ra Thác Bạt Khai Sơn không đầu hàng!
Nhưng chính mình đã tự tay đẩy hắn sang phe địch, đối nghịch với Đế quốc Chỉ Thuỷ!
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, khi Bão Phi Tuyết đọc phong thư của mình, sẽ nổi cơn giận dữ tới mức nào.
Hắn hiểu rõ ràng hơn ai hết, Đế quốc Chỉ Thuỷ xử trí với một kẻ phản đồ bằng cách nào...
- Khai Sơn...là ta có lỗi với ngươi!
Phạm Tiến Trung đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân hét lên như điên như cuồng:
- Thiển Thuỷ Thanh! Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi sẽ không được chết tử tế!
Tiếng rống giận dữ của Phạm Tiến Trung giống như một tiếng sấm giữa trời quang, chấn động cả một vùng trời đất.
Thác Bạt Khai Sơn nhìn lên trời, dưới làn mưa lất phất, dường như hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm của Phạm Tiến Trung...
Đám binh sĩ phía sau lạnh lùng lên tiếng:
- Mưa đã trở nên nặng hạt, Thác Bạt Tướng quân, xin theo chúng ta trở về!
Thác Bạt Khai Sơn lặng lẽ xoay người trở về.
Mặc dù bây giờ hắn không có xiềng xích trên người, nhưng vận mệnh của hắn vẫn là một tên tù binh không khác.
Hiếm khi có được một hôm trời nắng, tuy nhiên trong không khí vẫn còn đọng lại chút ẩm ướt của những ngày mưa liên tiếp. Cỏ xanh trên mặt đất còn đọng vài giọt sương buổi sớm tươi mơn mởn, phản chiếu ánh mặt trời thành những tia sáng rực rỡ đẹp vô cùng...
Trên bờ một ao nhỏ cách ngôi tiểu viện không xa, Liệt Cuồng Diễm thân khoác áo tơi đầu đội nón lá, đang nhàn nhã ung dung buông cần câu cá.
Mặc dù vị Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong này có uy danh hiển hách trên đại lục Quan Lan, nhưng cuộc sống của ông ta lại vô cùng đơn giản. Bình thường ông ta cũng không thích can thiệp vào công việc trong quân, dù sao những chuyện trong quân đều có thủ lĩnh các Quân phụ trách, nếu như can thiệp vào quá nhiều sẽ làm cho quyền lực của thuộc hạ mình giảm sút, ra lệnh cũng sẽ gặp khó khăn.
Cho nên lúc ông ta rảnh rỗi không có việc gì, thường là đi câu cá, để cho thư giãn tinh thần.
Rất nhiều người đều lấy làm kinh ngạc, với tính cách nóng như lửa đốt của Liệt Cuồng Diễm, không hiểu vì sao lại thích một cuộc sống đơn giản như vậy. Duy chỉ có tự bản thân Liệt Cuồng Diễm hiểu được, mình không còn là Cuồng Long võ sĩ ngày xưa...
Mặc dù tính tình ông ta nóng nảy, nhưng nếu vẫn cứ nổi nóng lên rồi không kềm chế được như lúc trẻ, vậy sao thể đảm đương được chức Chủ Soái Quân đoàn Bạo Phong, khi ấy quân địch chỉ cần dùng chút quỷ kế là ông ta lập tức đại bại.
Một tên cận vệ chậm rãi đi tới bẩm báo:
- Tổng Suất, Thiển Thuỷ Thanh cầu kiến.
Giọng Liệt Cuồng Diễm vẫn trầm tĩnh:
- Bảo hắn tới đây.
Ngay sau đó, Thiển Thuỷ Thanh đã cung kính đứng sau lưng Liệt Cuồng Diễm.
Sự tôn trọng của hắn đối với Liệt Cuồng Diễm là xuất phát từ tận đáy lòng, chuyện này không liên quan gì tới thanh danh hiển hách của ông ta, chỉ đơn giản vì ông ta chính là phụ thân của Thích Thiên Hữu.
- Liệt Tổng Suất!
Hắn khẽ nói.
Liệt Cuồng Diễm bỏ nón xuống, lộ ra gương mặt già nua nhưng không kém phần uy nghiêm:
- Ngồi đi.
- Mạt tướng không dám, bên cạnh Liệt Tổng Suất, sao có chỗ của Thiển Thuỷ Thanh được!
- Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi!
Giọng Liệt Cuồng Diễm tuy nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sức mạnh, không cho phép kẻ khác nghi ngờ.
Thiển Thuỷ Thanh ngồi xuống, bên cạnh là giỏ đựng cá của Liệt Cuồng Diễm, trong giỏ có vài con cá đang nhảy nhót.
- Có chuyện gì cứ nói, nhưng đừng nói những lời thừa!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức ôm quyền đáp:
- Dạ, Tổng Suất! Sau trận đại thắng hai quan Nam Bắc, binh lực ba Trấn của Quân đoàn Bạo Phong ta tử thương hơn vạn người, binh sĩ của các Kỳ các Doanh trở nên thiếu thốn. Mạt tướng phụng lệnh Nam Trấn Đốc tự lập một Doanh, nhưng không có lấy một binh một tốt, vì vậy cho nên mạt tướng muốn xin mệnh lệnh của Tổng Suất để quay về thành Thanh Dã chiêu mộ tân binh, để bổ sung lực chiến đấu cho Hữu Tự Doanh. Mặt khác, kể từ lần vận lương trước tới nay đã hơn ba tháng, quân lương của đại quân còn lại không nhiều, mạt tướng cả gan xin lệnh, cùng lúc với việc chiêu mộ tân binh, đồng thời đảm nhận luôn việc vận lương, như vậy là một công đôi việc!
Cần câu đột nhiên lay động một hồi, không thấy Liệt Cuồng Diễm có động tác gì, đột nhiên một con cá chép tươi rói từ dưới nước bay thẳng về phía ông ta.
Liệt Cuồng Diễm hững hờ vung tay bắt lấy, nắm đúng vào hai bên mang con cá chép mà gỡ lưỡi câu ra, sau đó tiện tay ném về phía sau. Như có mắt, con cá rơi thẳng vào giỏ, giãy đành đạch không ngừng.
- Nếu như ngươi cần quân, ta có thể bảo Nam Vô Thương điều quân cho ngươi ngay lập tức. Về chuyện vận lương, đã đánh chiếm được hai quan Nam Bắc, người Đế quốc Chỉ Thuỷ không thể ra khỏi quan nửa bước, nên không cần đại quân canh giữ nữa. Cho nên ngươi cũng không nên hao tâm tổn sức làm chuyện vất vả mà không thu được kết quả gì nhiều. Sau khi mùa mưa kết thúc, đại quân nhất định phải tấn công thành Kinh Viễn, lúc ấy ta cần có người như ngươi bên cạnh. Ta tin rằng, đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ làm cho ta ngạc nhiên, chuyện ngươi quay về hậu phương cứ quyết định như vậy đi!
Thiển Thuỷ Thanh vội hỏi:
- Liệt Tổng Suất, ngay chính biên chế các Kỳ các Doanh của các Tướng quân khác cũng đang thiếu thốn, nếu bắt bọn họ điều quân cho mạt tướng, chỉ e sẽ có kẻ sinh lòng oán hận. Mạt tướng là quan mới vừa nhậm chức không lâu, không nên gây thù kết oán với các tướng, hay là cứ để mạt tướng quay về thành Thanh Dã chiêu mộ tân binh thì hơn...
Liệt Cuồng Diễm khẽ liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, ông ta chậm rãi hỏi:
- Ngươi bắt đầu sợ kết thù kết oán với các vị Tướng quân từ khi nào vậy? Ta tưởng rằng ngươi không sợ đắc tội với bất cứ kẻ nào mới phải?
Thiển Thuỷ Thanh giật thót trong lòng.
Liệt Cuồng Diễm cau mày một lúc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại hỏi:
- Thiển Thuỷ Thanh, nếu như ta chấp thuận lời cầu xin của ngươi, ngươi chuẩn bị khi nào thì đi thành Thanh Dã?
Thiển Thuỷ Thanh buột miệng:
- Đi ngay ngày mai là hay nhất!
Lời vừa ra khỏi miệng, Thiển Thuỷ Thanh lập tức hối hận không thôi...
Quả nhiên, ánh mắt Liệt Cuồng Diễm nhìn hắn lúc này vụt sáng, tràn ngập thần quang.
Rất lâu sau, ông ta mới thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nói:
- Những năm gần đây, ta rất thích câu cá, Thiển Thuỷ Thanh, ngươi có biết nguyên nhân vì sao không?
Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu:
- Thuỷ Thanh không biết!
Lúc này hắn tự xưng là Thuỷ Thanh, chính là cố ý nhắc tới mối quan hệ thân cận với Liệt Cuồng Diễm.
- Đạo câu cá, quan trọng nhất là tâm bình khí hoà, thanh tịnh tự nhiên. Thân là một quân nhân, vì chém giết quá nhiều trong một thời gian dài, tự nhiên là khó làm cho tâm bình khí hoà. Không có việc gì đi câu cá, đối với một quân nhân mà nói, thật ra chỉ có hiệu quả thư giãn cả tinh thần và thể xác mà thôi. Tâm không bình ắt khí không thông, mọi chuyện sẽ không suông sẻ, Thiển Thuỷ Thanh, ta thấy tâm của ngươi vẫn không yên ổn!
Tim Thiển Thuỷ Thanh không thể kìm được, bắt đầu nhảy vọt thình thịch, giống hệt con cá trong giỏ câu kia, lòng hắn lúc này đây cũng đang ngập sóng...
Hắn biết rằng, nhất định Liệt Cuồng Diễm đã nhìn ra được điều gì đó.
Quả nhiên, Liệt Cuồng Diễm nói tiếp:
- Gần đây, trong quân Đế quốc Thiên Phong có lời đồn đãi, ta cũng có thoáng nghe qua. Đồn rằng Vân đại tiểu thư đơn độc xông vào hội nghị quân sự, gây náo loạn trong hội nghị, lúc ta vừa nghe được, cũng lấy làm kinh ngạc.
-...Sau đó Bắc Minh đã thừa nhận với ta chuyện này là có thật, tuy nhiên hắn đã ra lệnh trong quân không được truyền ra ngoài để tránh ảnh hưởng danh dự của tiểu thư. Nhưng sau khi ta biết được đầu đuôi gốc ngọn, vẫn không ngăn được một ý nghĩ kỳ quái...
-...Ngươi biết không, khi người ta già đi, đôi khi không kềm được những suy nghĩ lan man... nguồn
Nói đến đây, Liệt Cuồng Diễm thoáng nhìn Thiển Thuỷ Thanh:
- Tâm của ngươi càng loạn hơn khi nãy...
Thiển Thuỷ Thanh không biết nói gì chỉ cúi đầu:
- Liệt Tổng Suất minh giám...
Liệt Cuồng Diễm thở dài, rốt cục cũng thu cần câu về.
- Ta già rồi...
Ông ta nói:
- Người già đi, thường hay nghĩ đến những chuyện quá khứ. Có đôi khi ta muốn nhớ lại thời điểm tốt đẹp nhất trong đời mình là lúc nào, ta phát hiện ra, thời điểm có thể làm cho ta khắc ghi vào tâm khảm, không thể nào quên, không phải là những năm tháng sống trên đỉnh cao quyền lực chốn sa trường này, mà là quãng thời gian ấm áp mà cô nương xinh đẹp dịu dàng động lòng người đã hầu hạ chăm sóc cho ta...
-...Cả cuộc đời ta vì lần thất bại đầy sỉ nhục kia mà quyết chí tự cường, không tiếc vứt bỏ hết thảy những tình cảm gây vướng bận. Nhưng cuối cùng lại phát hiện ra những chuyện mà ta theo đuổi thật ra chỉ là bóng trăng đáy nước mà thôi...Tất cả danh lợi phù phiếm, từ lúc Thiên Hữu chết đi, ta cảm thấy chúng không đáng giá một xu nào...
Ông ta lại nhìn Thiển Thuỷ Thanh:
- Cho nên ta vẫn hối hận về lựa chọn của chính mình ngày trước, nếu như có thể, ta tình nguyện sống chung cả đời với hai mẹ con họ, chứ không muốn sống trong giấc mộng phù hoa như bây giờ...
Thiển Thuỷ Thanh không nói câu nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe những gì lão nhân trước mặt đang kể lại. Ông ta như muốn bộc lộ hết tình cảm của chính mình, chuyện làm một người cha thiếu trách nhiệm trong hai mươi lăm năm qua, cùng với quãng thời gian đẹp nhất trong đời ông ấy...
Ông ta đang muốn nói với Thiển Thuỷ Thanh rằng, ông ta có thể hiểu được tâm trạng của hắn.
Rốt cục ông ta cũng nở nụ cười, vị Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong thiên hạ vô song nhìn Thiển Thuỷ Thanh, cười nói:
- Chuyện tình cảm như người uống nước, nóng lạnh chỉ bản thân mình biết được. Ngươi đã không muốn nhiều lời, ta cũng không tiện gạn hỏi, chuyện của tuổi trẻ các ngươi, ta không quản được, cũng không có lòng dạ nào lo tới. Vân Nghê là ai, nàng phải gả cho người nào, hẳn là ngươi hiểu rõ hơn ta, người mà ngươi phải đối mặt là ai, ngươi sẽ gặp phải những gì, ngươi phải chuẩn bị tâm lý từ trước. Ngươi đã quyết định ngày mai muốn tiễn đưa nàng, ta cũng nên giả như hồ đồ không biết một lần, chuẩn lệnh cho ngươi, cũng không có gì là không được!
Thiển Thuỷ Thanh mừng rỡ:
- Tạ ơn Tổng Suất thành toàn!
Liệt Cuồng Diễm khe khẽ lắc đầu:
- Rốt cục là ta thành toàn cho ngươi hay là đang hại ngươi, e rằng ngay cả ta cũng không biết được...Vốn Vô Thương đang hoài nghi, lần này ngươi đi như vậy, hắn sẽ xác định được tám phần...
Ông ta đứng lên, hôm nay bị Thiển Thuỷ Thanh quấy rầy như vậy, không còn lòng dạ nào câu cá nữa.
Vừa đi về phía ngôi tiểu viện của mình, Liệt Cuồng Diễm vừa lẩm bẩm:
- Sơn công một đời làm tướng, con cháu của ông ta khắp thiên hạ đâu đâu cũng có. Ông ta có hai đứa con trai, một văn một võ, đều là kỳ tài trẻ tuổi. Đắc tội với bọn họ rồi, trong thiên hạ có thể cứu ngươi khỏi chết, ngoại trừ ta ra, e rằng chỉ còn có Hoàng đế mà thôi! Ngươi...hãy tự mình bảo trọng đi thôi!
Sơn công chính là phụ thân của Nam Vô Thương, Thừa tướng của Đế quốc Nam Sơn Vân.
Ngay cả Liệt Cuồng Diễm gặp Nam Sơn Vân cũng phải gọi một tiếng kính cẩn 'Sơn công'.
Vì thế, Liệt Cuồng Diễm cũng không thể không thở dài cảm thán: "Thiển Thuỷ Thanh, ngươi đúng là tự tìm rắc rối cho mình, nhưng nể mặt của Thiên Hữu, bất kể thế nào, ta cũng phải giúp ngươi một phen..."
Ông ta đi vào linh đường, đứng ngây người nhìn linh vị của con mình một hồi lâu, rốt cục trở ra bàn ngồi xuống.
- Người đâu, mang giấy mực ra đây!
Ông ta phải viết thư cho Hoàng đế Thương Dã Vọng.