Chương 20
Tác dụng tuyệt vời của gia pháp
- Như thế nào? Có cứu được không?
Lưu Lăng nhẹ giọng hỏi.
Lý Đông Xương cau mày, tỉ mỉ kiểm tra vết thương của Vương Tiểu Ngưu. Thật không biết sai dịch Hình Bộ này có lương tâm hay không, làm sao ra tay hiểm độc như vậy! Vương Tiểu Ngưu từ đầu đến chân gần như một chút da lành lặn cũng tìm không thấy, toàn thân trên dưới vết thương ngang dọc băng kín khắp nơi!
Những vết thương này nhìn thấy mà đau lòng, có bị phỏng, bỏng, vết cắt, đâm bị thương, gần như trên cơ thể y có tất cả các loại vết thương. Có vết thương máu thịt lật ra phía ngoài, để lộ ra đã thối rữa, màu đen thui. Có vết thương nhìn bên ngoài thì không to, nhưng toàn bộ bắp thịt bên trong vết thương đã chết rồi. Có miệng vết thương là một miếng rất lớn, da thịt đều bị xé xuống dưới.
Lý Đông Xương cau mày sít sao, y thở dài rồi lắc lắc đầu nói:
- Hồi Trung thân vương, người này đã bị thương nặng đến cận kề cái chết. Dựa theo góc độ y học, người này bị thương nặng như vậy mà còn sống được đến bây giờ, đã là một kỳ tích không nhỏ rồi.
Y cẩn thận bắt mạch cho Vương Tiểu Ngưu, liền nói:
- Mạch đập cực kỳ hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng đều đã bị bị tổn thương, thật không biết người này là dựa vào nghị lực lớn cỡ nào giữ vững tính mạng, thật là một con người rắn rỏi, khiến người ta khâm phục.
Sau khi Vương Tiểu Ngưu được cứu trở về Lưu Lăng cũng không kiểm tra kỹ vết thương của y, lúc này nhìn Vương Tiểu Ngưu toàn thân đầy thương tích cũng không nhẫn nhịn được hít một hơi.
Đám Hình Bộ kia, xuống tay cũng thật là!
Trong con ngươi Lưu Lăng lóe lên một tia lửa giận, người của Hình Bộ thật là vô lí quá rồi. Hôm nay hắn may mắn trùng hợp cứu Vương Tiểu Ngưu một mạng, ai biết phía trước có bao nhiêu Lý Tiểu Ngưu Châu Tiểu Ngưu Triệu Tiểu Ngưu chết oan ở trong đại lao Hình Bộ, lại có bao nhiêu người vô tội bị trảm.
- Vương gia, cho thảo dân thời gian vài ngày, thảo dân sẽ cố gắng trị thương cho hắn. Nhưng... Người này bị thương quá nặng, thảo dân không nắm chắc có thể chữa khỏi cho hắn.
Lý Đông Xương thở dài nói:
- Ôi... Nếu là ân sư ở trong này thì tốt biết mấy, chỉ có điều lão nhân gia vân du tứ hải, giờ này cũng không biết ở nơi nào.
Lưu Lăng nói:
- Lý thần y kính xin tận tâm, người này đối với ta cực kỳ quan trọng.
Lý Đông Xương gật gật đầu nói:
- Vương gia yên tâm, thân là thầy thuốc lấy việc cứu người làm nhiệm vụ của mình. Cho dù Vương gia không nói thảo dân cũng sẽ tận tâm tận lực cứu hắn đấy, chỉ là hiện tại thảo dân không dám cam đoan có thể cứu được hắn.
Lưu Lăng thở dài, lập tức cất bước ra khỏi phòng.
Vương Tiểu Ngưu nhất định phải cứu, y là nhân vật mấu chốt của vụ án này. Chỉ cần Vương Tiểu Ngưu còn sống, chính là Hình Bộ làm việc trái pháp luật giấu giếm nhân chứng của đại án này! Chu Diên Công chế giễu Lưu Lăng rút dây động rừng, nhưng Lưu Lăng cười bỏ qua mà thôi. Tên thư sinh nghèo túng này làm sao có thể nhìn thấu trong lòng của Lưu Lăng?
Sau khi đi ra khỏi phòng Lưu Lăng gọi Triệu Nhị tới, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, Triệu Nhị gật gật đầu lập tức bước nhanh ra Vương phủ. Sau khi Triệu Nhị ra khỏi cửa chính Vương phủ nhìn chung quanh một chút, như là đảo mắt một vòng xung quanh Vương phủ xem có người nào có bộ dạng khả nghi không. Hắn dường như không có phát hiện gì, lập tức đi về hướng Hoàng cung.
Ở góc rẽ đường nhỏ đối diện phủ Trung Thân Vương, hai người lén lút theo sát sau lưng Triệu Nhị. Trong đó một người nói:
- Nhanh đi về bẩm báo đại nhân, ta tiếp tục theo dõi hắn.
Người kia gật gật đầu, bước nhanh đi rồi. Người ở lại nọ ở phía sau rất xa Triệu Nhị, đôi mắt gắt gao theo sát Triệu Nhị.
Bộ dạng Triệu Nhị dường như rất vội, bước chân cực nhanh, dọc đường đi không ngừng quay đầu lại quan sát, dường như muốn đi làm chuyện gì bí ẩn. Người đi theo sau Triệu Nhị cứ trốn trốn tránh tránh, người này cực kỳ cẩn thận, nhưng thật ra cũng không bị Triệu Nhị phát hiện.
Hai người cách xa nhau tầm hơn 100m, đều là thật cẩn thận.
Người theo sau thấy Triệu Nhị từ cửa nhỏ phía sau Hoàng cung, nơi vận chuyển thực phẩm, đi vào, gã nấp kín ở sau tường thò đầu ra nhìn nhìn. Xác định sau khi Triệu Nhị vào Hoàng cung rồi lập tức rời đi, xem dáng đi vội vàng của gã dường như trong lòng hết sức vội vàng.
Người này vừa mới biến mất ở ngã rẽ, Triệu Nhị từ cửa sau Hoàng cung lặng lẽ thò đầu ra nhìn nhìn, rồi trên miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Một tiểu thái giám Ngự thiện phòng thấy Triệu Nhị đứng ở cửa, gã biết đây là người tâm phúc trong phủ Trung Thân Vương. Khẩn trương đi lên hành lễ ha hả cười cười mà chào hỏi:
- Triệu tướng quân, sao ngài lại ở đây.
Triệu Nhị quay đầu lại nhìn tiểu thái giám này một cái, không quen. Tuy nhiên lúc này tâm trạng hắn thật tốt, tiện tay vỗ vỗ vai tiểu thái giám kia nói:
- Không có việc gì, đi dạo vậy thôi.
Nói xong, hắn quay người đi, làm cho tiểu thái giám kia không hiểu ra sao cả. Tướng quân thủ hạ của phủ Trung Thân Vương này chạy đến Ngự thiện phòng làm cái gì ở đây? Chẳng lẽ triều đình lại chỉnh đốn và cải cách, làm đến Ngự thiện phòng rồi?
Lưu Lăng quay người trở về thư phòng, sau khi ngồi xuống nhìn bức tranh trên vách tường mình tự tay vẽ chân dung cha mẹ ngẩn ngơ mê mẩn. Kiếp trước hắn là người bệnh nằm trên giường không dậy nổi, nhưng lại có được tình thân sâu đậm tựa biển cả, ấm áp như ánh mặt trời. Kiếp này thân phận Hoàng tử cao quý, lại tấn thăng làm Thân vương, nhưng ngoại trừ hữu hạn một hai người làm sao có thể cảm giác được sự tồn tại của thân tình .
Hắn nhìn chằm chằm bức họa cha mẹ trên vách tường, vô tình tâm tư như lạc vào khoảng không, chỉ có điều ở trong dòng miên man suy nghĩ, dường như lại trở về thời điểm ngày xưa nằm ở trên giường.
Lúc này, Liễu Mi Nhi bưng một chén canh hạt sen nhẹ nhàng đi đến. Nàng vừa vào cửa đang muốn hành lễ, thì nhìn thấy bộ dạng Lưu Lăng đang ngây người. Liễu Mi Nhi đã không chỉ một lần nhìn đến Lưu Lăng ngồi say sưa trước bức họa trên tường kia rồi, nàng cũng ở lòng hiếu kỳ đã hỏi qua Lưu Lăng bức họa trên vách tường là ai, Lưu Lăng chỉ cười nói hai người kia là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Liễu Mi Nhi chưa từng gặp bộ dạng Bồ Tát như vậy, trong ấn tượng đều là hình ảnh La Hán Bồ Tát v.v…, đều có một đầu mụn cóc.
Nhưng hai người kia ngoại trừ kiểu dáng quần áo quái dị, kiểu tóc quái dị, thật sự mặt mũi đều hiền lành, lúc nàng mỗi một lần nhìn thấy lòng đều xúc động. Có đôi lúc Liễu Mi Nhi đã nghĩ, nếu Bồ Tát thực chính là hình dạng này, thì so với những pho tượng Thần Phật trong khắp chùa miếu thuận mắt hơn nhiều.
Nàng vốn định hành lễ trước, nhưng nhìn thấy Lưu Lăng đang ngẩn ngơ, nàng lại không nỡ quấy rầy sự yên lặng của Lưu Lăng lúc này, vì thế nhẹ nhàng đến sau lưng Lưu Lăng, sau khi đặt bát canh hạt sen xuống khôn khéo đứng ở sau lưng Lưu Lăng, trong con ngươi nàng lúc này chỉ có hình bóng Lưu Lăng, toàn bộ thế giới dường như đều bị thân hình Lưu Lăng chiếm giữ.
Nàng cứ đứng như vậy ở phía sau Lưu Lăng, toàn bộ tâm tư Liễu Mi Nhi đều ở trên người Lưu Lăng. Nàng từ mé sau sườn có thể thấy Lưu Lăng nhíu chặt cái trán, dường như có tâm sự gì đó. Thế là nàng cau mày tâm trí cũng rối bời, dường như cảm nhận được tâm tư của Lưu Lăng. Nàng muốn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên vẻ lo lắng trên hai đầu lông mày Lưu Lăng.
Lưu Lăng dường như không biết Liễu Mi Nhi đến, vẫn ngồi như cũ ở chỗ kia suy nghĩ miên man.
Cũng không biết bao lâu rồi, lúc Liễu Mi Nhi lần thứ năm xem canh hạt sen có bị nguội hay không, vừa định đi hâm nóng lên, thì nghe thấy Lưu Lăng thở dài.
- Không cần hâm, bụng đói rồi.
Lưu Lăng đưa tay đón lấy bát từ Liễu Mi Nhi, rồi uống một hớp lớn. Ngọt lành mát mẻ, hương vị quả thật rất ngon. Tay nghề của Liễu Mi Nhi càng ngày càng làm cho người ta mê muội rồi. Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu không phải trước kia một câu nói vui của Lưu Lăng, Liễu Mi Nhi cũng sẽ không vào bếp tập trung tinh thần nghiên cứu làm sao để hương vị thức ăn ngọt ngào hơn.
Nhớ trước khi Lưu Lăng vào ngục, một lần nói đùa một câu, Liễu Mi Nhi nghe xong liền ghi tạc trong lòng. Lúc ấy Lưu Lăng nói rất đúng, một người con gái nếu muốn có được một người đàn ông kiệt xuất, đầu tiên phải nắm được dạ dày của anh ta. Lúc ấy Liễu Mi Nhi không hiểu được lời này, say này nghĩ kỹ lại mới biết được là có ý gì. Từ đó về sau nàng đã để tâm đến từng chi tiết nhỏ trong nấu nướng chế biến thức ăn, mọi việc đều mong muốn hoàn mỹ.
- Mi Nhi, nàng có sợ ta giết người không?
Lưu Lăng uống xong canh hạt sen, có vẻ như tùy ý đột ngột hỏi một câu.
Câu hỏi này làm Liễu Mi Nhi hoảng sợ, nhưng sắc mặt của nàng lập tức hồi lại. Nàng lắc lắc đầu nói:
- Không sợ!
Nghiêm túc mà lại chắc chắn.
- Hả?
Lưu Lăng quay mình, nhìn Liễu Mi Nhi xinh đẹp với ánh mắt cười hỏi:
- Vì sao? Các cô gái không phải đều sợ các việc chém chém giết giết này sao?
Liễu Mi Nhi rất nghiêm túc nói:
- Nô tì không sợ, là vì nô tì biết Vương gia giết người, người bị giết đều là người xấu. Giết người xấu rồi, người tốt có thể sống yên ổn qua ngày.
Lúc nàng nói lời này, đôi bàn tay nhỏ ở trong tay áo không tự giác nắm chặt lại.
Lưu Lăng cười ha ha nói:
- Hay! Nói rất hay! Phật nói trừ ác cũng là làm việc thiện, chính là cái đạo lý này.
Liễu Mi Nhi bị Lưu Lăng nhìn chăm chú có chút mặt đỏ, Lưu Lăng khích lệ nàng, trong lòng nàng thực sự rất vui vẻ. Lúc này trong lòng có chút ngượng ngùng, cũng có vài phần hạnh phúc.
- Nào, giúp ta xoa đầu một lát.
Lưu Lăng tựa vào ghế trên nói.
Liễu Mi Nhi lên tiếng, đứng ở phía sau Lưu Lăng đưa hai tay lên, một đôi tay thon non mềm giống như bạch ngọc nhẹ nhàng mát xa ở trên trán Lưu Lăng, chuyện nàng muốn làm một khắc trước, hiện tại thực sự đang làm rồi.
Tay Liễu Mi Nhi thon dài mịn màng, mát xa ở trên trán Lưu Lăng cảm giác mềm mại không xương. Cảm giác xoa xoa miết miết từ bên tai khiến Lưu Lăng hưởng thụ hết sức, hắn nhắm mắt lại, dần dần trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Thân ở vị trí này, cần suy tính nhiều việc lắm.
- Vương gia? Muốn lên giường đi nghỉ ngơi một chút không?
Liễu Mi Nhi mát xa một lúc, thấy Lưu Lăng dường như có chút mệt mỏi vì thế nhẹ giọng mà hỏi.
Lưu Lăng híp mắt cười cười, nghiêm trang hỏi:
- Nàng muốn ta lên giường à?
Liễu Mi Nhi toàn thân quần áo màu vàng nhạt đứng ở phía sau Lưu Lăng, không hiểu ra ý nghĩa mờ ám của mấy chữ kia của Lưu Lăng. Nàng từ nhỏ đã vào Hoàng cung, sau lại vào Vương phủ Lưu Lăng, mặc dù trải qua nhiều sự việc nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể nghĩ đến suy nghĩ xấu trong đầu Lưu Lăng lúc này.
Từ phía sau nhìn qua, dáng người Liễu Mi Nhi cực kỳ đẹp. Đầu vai rất hẹp nhưng không mất vẻ mượt mà, đường cong lưng rất đẹp. Cần cổ thẳng tắp trắng nõn lộ ra bên ngoài, giống như ngọc mỡ dê. Nhìn xuống chút nữa, thân eo của nàng rất nhỏ, chiếu theo đơn vị đo lường bây giờ mà nói, cũng gần một thước tám (60cm). Khó được nhất chính là, bên dưới vòng eo đẹp tinh tế, còn có cặp mông tròn mẩy.
Trên lý luận người con gái chưa trải việc đời, thông thường mà nói không có bộ ngực đầy đặn đặc biệt và cặp mông tròn căng thế này. Chỉ có sau khi trải qua khai thác của người đàn ông, phát triển, đường cong mê người như vậy mới có thể dần dần lộ ra. Mà Liễu Mi Nhi này hiển nhiên chính là một người khác người, tuy rằng bộ ngực của nàng cũng không hết sức đầy đặn, nhưng đôi bờ mông kia lại là tuyệt vời.
Lưu Lăng chợt nghĩ, chẳng lẽ là do mình thi hành gia pháp mà thúc đẩy nên việc tốt đẹp này?