Chương 51
Phỏng đoán chân tướng
Vương Tiểu Ngưu kể lại tất tần tật ngọn nguồn chuyện y bị bắt vào đại lao Bộ Hình, Lưu Lăng càng nghe lòng lại càng tức giận. Trước bọn tử tù Vương Tiểu Ngưu đã có ba đợt phạm nhân bị áp giải ra ngoài cổng thành chém đầu thị chúng. Ai có thể biết được trong ba đợt phạm nhân kia có bao nhiêu dân đen vô tội?
Một đám tử tù cùng Vương Tiểu Ngưu bị mang về Bộ Hình sau khi Thượng Thư Bộ Hình Tư Mã Luật tra xét quả thật đã phát hiện được vài dân đen vô tội, mấy tử tù này sau đó do vô tội nên được phóng thích, cụ thể là phóng đi đâu, trong thông báo được công bố chỉ nói là phát cho ngân lượng rồi đuổi về nguyên quán nhưng cụ thể có phải như vậy hay không thì không ai biết được.
Chỉ có điều không ngờ Tư Mã Luật thật sự có thể điều tra ra việc gánh tội thay, điều này làm cho người ta xôn xao nghị luận. Trong triều đình có một số lời bàn tán nói rằng Bộ Hình chỉ có một mình Tư Mã Luật là thanh minh công chính, những người khác đều là loại tham ô trái pháp luật. Nhất là có một tin đồn, không biết từ miệng người nào nói ra, chỉ đích danh Thị Lang Bộ Hình Bùi Hạo, trực tiếp nói rõ người đứng sau vụ án tham ô này chính là Bùi Hạo!
Tư Mã Luật từng công khai tỏ thái độ hiện tại vụ án còn chưa được điều tra xong, những ai dám phỉ báng trọng thần triều đình đừng trách ông ta truy cứu trách nhiệm. Lời này dường như là để bao che cho Bùi Hạo, từ điểm này ai ai cũng thấy Tư Mã Luật là người công chính vô tư. Theo lý thuyết trong vụ án này Tư Mã Luật có tội thất trách, nhưng mọi người dường như chỉ thấy chỗ tốt quên đi tội lỗi của ông ta.
Bùi Hạo bất hòa với ông ta, đây là chuyện mà mọi người đều biết, Tư Mã Luật chủ động đứng ra bảo vệ Bùi Hạo điều này làm cho mọi người càng thêm tán thưởng ông ta. Gì mà bất kể hiềm khích lúc trước, cái gì công chính nghiêm minh, từ ngữ ca ngợi đủ để chất đầy mấy cỗ xe ngựa. Ngược lại thân làm Chủ thẩm vụ loạn đảng của Thái Tử, Thị Lang Bộ Hình Bùi Hạo phải nhận lấy sự khiển trách dồn dập như sóng triều!
Dư luận như hổ, ở nơi đầu sóng ngọn gió Bùi Hạo lại biểu hiện cực kỳ điềm tĩnh. Y duy trì sự trầm mặc với mọi chất vấn khiển trách của nhóm Ngự Sử, thậm chí đối với sự thăm hỏi của Hiếu Đế cũng chỉ dập đầu tạ tội. Không biết vì sao sự bình tĩnh của y lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Mỗi người đều đoán không được Bùi Hạo biện giải cho mình như thế nào, dựa vào đâu để xoay chuyển việc mất danh dự thậm chí là mất chức quan. Duy chỉ có Tư Mã Luật cảm thấy lo lắng với biểu hiện của Bùi Hạo, nếu nói trong Bắc Hán quốc này có người hiểu rõ Bùi Hạo nhất thì ngươi đó chắc chắn là vị ân sư này của Bùi Hạo rồi, ngay cả phụ thân của Bùi Hạo cũng không bằng được!
Tư Mã Luật không nói ra, nhưng lại âm thầm phòng bị!
Chó cắn người thường không sủa, Tư Mã Luật không cần điều tra, chỉ nhìn biểu hiện âm trầm của Bùi Hạo ông ta cũng đã đoán được là ai đang âm thầm xuống tay với mình. Hai người đã từng là thầy trò tốt nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù hiểu rõ đối phương nhất.
Lại có một chuyện lạ lùng khó tin khác nữa là dường như Hiếu Đế không quá để ý đến vụ án này của Bộ Hình, chỉ lâm triều chất vấn Tư Mã Luật và Bùi Hạo một chút, lệnh cho hai người cần phải tra rõ vụ án này, không cho phép lại có người dân vô tội phải gánh tội thay, chết thay! Thật là khó tưởng tượng, người liên quan trực tiếp đến vụ án là Tư Mã Luật và Bùi Hạo đều không bị cách ly, mà vụ án lại được giao cho bọn họ phúc thẩm! Chẳng lẽ Bắc Hán quốc này ngoại trừ Bộ Hình ra thì vốn không có nha môn nào khác có thể thẩm án hay sao?
Đương nhiên không phải! Đây là vì Hiếu Đế muốn phát ra một tín hiệu. Chỉ cần người sáng suốt cũng nhìn ra được, Bệ hạ muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Hoàng đế cũng không phải thật sự không để tâm đến chuyện này, mà muốn cho hai người Tư Mã Luật và Bùi Hạo một bậc thang để hạ cánh an toàn.
Hiếu Đế muốn biểu đạt ý tứ là, trẫm không muốn động tới các ngươi!
Tư Mã Luật và Bùi Hạo cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên hiểu được ý đồ của Hoàng đế bệ hạ. Tư Mã Luật vốn đang lo lắng Hoàng đế và Trung Thân Vương vì chuyện này mà chèn ép Bộ Hình, thậm chí bắt giam Thượng Thư Bộ Hình là ông ta. Kết quả Hoàng đế căn bản không có ý nghĩ này, điều này làm cho Tư Mã Luật sao có thể không cao hứng?
Hiện giờ Hiếu Đế vừa mới làm Hoàng đế, không muốn làm rung chuyển cục diện triều đình, đây là một trong những tiền đề lớn. Mà một nhân tố chính đó là Hoàng đế muốn tạo nên một hình tượng nhân từ!
Nhưng cũng bởi vì những điều này, Bùi Hạo lại cảm nhận được sự tuyệt vọng!
Y vốn cho là có Hiếu Đế anh minh, có Trung Thân Vương công chính, lần này rốt cục có thể thực hiện những ý tưởng đã ấp ủ nhiều năm. Nhưng khi Hiếu Đế biểu hiện ra thái độ của mình, y lại một lần nữa cạn hy vọng rồi, hơn nữa lúc này đây trong lòng y như chết lặng.
Tư Mã Luật lúc trước coi trọng y, đề bạt, đưa y lên làm người thân tín nhất của mình trong Bộ Hình, thậm chí có một thời gian Bùi Hạo giống như con trai của Tư Mã Luật vậy. Mà càng như vậy Bùi Hạo càng tiếp xúc với nhiều bí mật hơn nữa! Dần dần, y bị Tư Mã Luật mặt ngoài thanh chánh liêm minh mang vào một thế giới vô cùng hắc ám. Tư Mã Luật đã mở ra hai cánh cửa trước mặt Bùi Hạo, cửa thứ nhất là con đường quan lộ có thể khiến y công thành danh toại.
Cửa thứ hai là thế giới màu xám u ám, con đường tội ác. Bên trong cửa này tràn ngập dục vọng làm cho người ta không rét mà run! Y chưa bao giờ nghĩ đến, không ngờ một người sẽ có hai mặt như vậy! Trung thần trong mắt mọi người không ngờ là người mang tội ác ngập trời!
Thân làm đệ tử, nội tâm Bùi Hạo cực kỳ thống khổ. Y là một người cực kỳ xem trọng tình cảm, là một người trọng tình nghĩa, cũng bởi coi trọng những điều này nên Tư Mã Luật mới có thể bày bộ mặt thật của mình ra trước Bùi Hạo. Bởi vì ông ta xác định, ông ta có ân với Bùi Hạo, Bùi Hạo sẽ không lấy oán báo ân!
Đáng tiếc chính là, ông ta còn đánh giá thấp lương tâm của Bùi Hạo. Sau khi phát hiện bộ mặt thật của Tư Mã Luật, Bùi Hạo rất thống khổ nhiều đêm ngủ không yên, thậm chí hiện giờ cũng thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh giấc! Ân sư không ngờ lại là một ác nhân có thể vì tiền vàng mà không từ thủ đoạn nào! Điều này sao có thể không khiến y đau lòng?
Khi y hiểu được ý của Hiếu Đế, nguyên vốn gửi gắm hy vọng vào Hoàng đế bệ hạ, Bùi Hạo rốt cuộc biết chính mình lại phải thất vọng một lần nữa, còn là sự thất vọng hoàn toàn. Nhịn nhiều năm như thế, vất vả lắm mới nhìn thấy hy vọng, lại nặng nề tan biến!
Cuối cùng, Bùi Hạo chọn một con đường không lối về.
Nếu luật pháp triều đình không đụng được tới Tư Mã Luật, nếu Hoàng đế bệ hạ không có ý định động chạm tới Tư Mã Luật, nếu Trung Thân Vương Lưu Lăng không muốn đắc tội Tư Mã Luật, vậy được rồi! Cái danh ác nhân hãy để ta làm, tiếng xấu này để cho ta cõng! Để báo đáp ân của Tư Mã Luật, Bùi Hạo quyết định giết chết Tư Mã Luật rồi tự sát tạ tội.
Giết Tư Mã Luật vì đại nghĩa. Rồi sau đó tự sát, cũng vì đại nghĩa.
Làm thuộc hạ trung thành nhất của Bùi Hạo, nhiều năm đi theo bên cạnh Bùi Hạo, Phạm Nguyên Sơn nói, mệnh lệnh của Bùi Hạo nhất định phải chấp hành, mà nỗi khổ trong lòng Bùi Hạo, Phạm Nguyên Sơn cũng là người hiểu rõ nhất. Y hiểu rằng có đôi lúc không nói ra được mới là sự đau đớn nhất. Mà Bùi Hạo làm sao có thể nói ra? Nói ra rồi ai sẽ tin? Cho dù có người tin, vậy có thể làm được gì?
Khi Bùi Hạo hạ lệnh cho bọn người Phạm Nguyên Sơn ám sát Tư Mã Luật, kỳ thật người tâm tư ngay thẳng như Phạm Nguyên Sơn cũng đã đoán được ý của Bùi Hạo. Nhưng bọn họ không có cách nào để ngăn cản.
Sau khi Chu Diên Công cùng Phạm Nguyên Sơn tống hết ba bình rượu ngon vào bụng, Phạm Nguyên Sơn, người đàn ông này đã đem mọi nỗi buồn khổ trong lòng trút hết ra. Có lúc, một người có thể tâm sự, mấy chén rượu ngon, càng dễ tìm được sự thật hơn bất kỳ hình phạt nào.
Phạm Nguyên Sơn say ngã gục xuống bàn, Chu Diên Công thì nhìn người đàn ông khiến người ta phải tôn kính này, im lặng không nói gì.
Sự đau buồn bi kịch của Bùi Hạo, sao có thể khiến y không xúc động cho được?
Chu Diên Công nhìn Phạm Nguyên Sơn đang ngáy o o, nặng nề thở dài. Nâng chén của mình, Chu Diên Công uống một hơi cạn sạch. Y không phải người Bắc Hán quốc, mà từ Nam Đường bắc tiến tới đây. So ra thì tình cảnh của Nam Đường tốt hơn Bắc Hán rất nhiều. Đệ nhị Hoàng đế Lý Cảnh hiện nay của Nam Đường cũng được coi là người tài đức sáng suốt, trị vì ba mươi lăm châu, dân chúng cũng coi như giàu có. Nhưng mặc dù như vậy, chuyện bất bình cũng xảy ra khắp nơi, huống chi là Bắc Hán nơi phương bắc cằn cỗi rối ren?
Y lại không biết rằng thời cuộc hiện tại của Bắc Hán, vì sự xuất hiện của Lưu Lăng, nhờ Lưu Lăng, người vốn không nên xuất hiện tại nơi không phải thời đại của hắn này, Bắc Hán so với trong lịch sử ghi chép đã tốt hơn rất nhiều.
Nếu dựa theo lịch sử thì Bắc Hán chiếm cứ mười hai châu vùng Hà Đông, khi triều Đường còn thịnh thế vốn có hai mươi bảy vạn chín nghìn một trăm hộ. Sau khi Bắc Hán thành lập, chiến sự thường xuyên, binh dịch nặng nề, người thống trị bắt ép nam giới từ mười bảy tuổi trở lên nhập ngũ, khiến đất vườn hoang vu, trong thôn trang không nhìn thấy người đàn ông khỏe mạnh nào. Lại thêm thuế má nặng nề, nhân dân bị buộc chạy trối chết để tránh chiến loạn và nền chính trị hà khắc. Sau khi Bắc Hán vong, dân cư chỉ còn ba vạn năm nghìn hai trăm hộ, bằng một phần tám so với thời kỳ thịnh vượng của nhà Đường.
Trong mười nước, lãnh thổ Bắc Hán có diện tích nhỏ nhất. Bằng một phần mười Hậu Chu, một phần hai Đại Liêu. Thậm chí Mân quốc nhỏ nhất phía nam diện tích lãnh thổ cũng gấp hai lần Bắc Hán!
Chính vì Lưu Lăng xuất hiện, dân Bắc Hán mới có thể có được cuộc sống bình thường. Bởi vì có Lưu Lăng tồn tại, đại quân phía nam của Hậu Chu mới không vượt biên đốt giết đánh cướp. Hắn lại phụ tá Lưu Trác đăng cơ, đổi cho Bắc Hán một vị Hoàng đế tốt, tài đức sáng suốt!
Nhưng tệ nạn của triều chính không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, Hiếu Đế không thể, Lưu Lăng cũng không thể!
Đây là bi ai của thời đại này, là bi ai của dân chúng thời đại này. Thời Ngũ Đại Thập Quốc này, Bắc Hán nhỏ bé nhất, phải cố gắng sinh tồn trong không gian chật hẹp, sống dựa vào sự an bài của cường quốc, làm Hoàng đế, Lưu Trác không vẫy vùng nổi. Tư Mã Luật không đơn giản như bề ngoài, không cần nói trong Bộ Hình có nhiều môn sinh của ông ta, mà ngay cả Trấn Quốc tướng quân Tô Hổ Bào đều có quan hệ mật thiết với ông ta. Nếu động chạm đến người này chỉ sợ thật sự sẽ làm lay động căn cơ triều cục Bắc Hán.
Chu Diên Công mặc dù là một ngoại nhân, nhưng có cái nhìn vô cùng sáng suốt!
Y uống nốt tàn rượu trong chén, nhìn Phạm Nguyên Sơn thở dài một tiếng, đứng dậy ra khỏi thư phòng Lưu Lăng. Mà lúc này đây, Vương Tiểu Ngưu nói hết trải nghiệm ở Bộ Hình cho Lưu Lăng biết, chuyện này khiến cho Lưu Lăng thực sự rung động, hắn từ lời Vương Tiểu Ngưu nói dần dần đoán được người đứng phía sau Long Đình Vệ ai!
Người này, cho dù là Lưu Lăng hắn, cũng không phải muốn động tới là có thể động được!
Lưu Lăng rốt cục hiểu được vì sao Hiếu Đế lại thả nổi vụ án tham ô của Bộ Hình như thế, rốt cục hiểu được vì sao Long Đình Vệ vốn phải biến mất lại xuất hiện một lần nữa. Rốt cục hiểu được muốn làm chuyện lợi nước lợi dân khó khăn gian nan như thế nào!
Vụ án này nếu điều tra ra được sự thật, nếu làm không tốt sẽ đẩy Bắc Hán quốc lên con đường diệt vong nhanh chóng!