Chương 78.1: Trêu trọc hắn chơi
Lư Ngọc Châu vội vàng đuổi theo, nàng vừa cử động đã ảnh hưởng đến miệng vết thương, không kìm nổi lảo đảo một chút, thân mình gần như không giữ được suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống.
Huân Nhi cũng bất chấp đau đớn của mình, vội vàng đỡ nàng nói: - Tiểu thư đừng nóng vội, người xem cẩn thận một chút.
Nàng ta chỉ đại quân phía dưới nói: - Tiểu thư người xem, rời khỏi đều là kỵ binh, Vương gia không nhất định có ở bên trong. Người xem đại kỳ trong quân của Vương gia không phải là còn ở đây sao? Nếu Vương gia đi cùng đám kỵ binh kia, cây đại kỳ kia cũng nhất định sẽ đi theo rời khỏi đấy.
Đã nhiều ngày đều là Lư Ngọc Châu chỉ cho Huân Nhi xem, nói cho nàng biết chỉ cần là nơi có đại kỳ kia, chính là nơi có Trung Thân Vương Lưu Lăng. Huân Nhi nhớ kỹ, lúc này thấy Lư Ngọc Châu luống cuống chân tay liền lập tức nói cho nàng biết. Đều nói rằng quan tâm sẽ bị loạn, Lư Ngọc Châu chính là như vậy, trên thực tế tốt hơn để Huân Nhi xem cẩn thận.
Theo Huân Nhi chỉ, Lư Ngọc Châu cẩn thận nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy đại kỳ thêu chữ Trung Thân Vương còn ở trong đội quân đang chậm rãi tiến đến, nàng khẽ thở phào một cái, nhẹ nhàng vuốt ngực một chút nói: - Ta nhất thời tay chân luống cuống, Huân Nhi, lần này là nhờ em rồi.
Huân Nhi nói: - Tiểu thư, còn không phải là vì trong lòng người chỉ có Trung Thân Vương kia, thấy có biến cố, ngay lập tức luống cuống. Tuy nhiên cái này tốt rồi, tất cả kỵ binh đều đi rồi chỉ còn lại có bộ binh, tốc độ hành quân của bọn họ cũng chậm hơn, chúng ta cũng không cần khổ cực đuổi theo như vậy.
Lư Ngọc Châu lúc này nhìn đại kỳ trong đám quân, ngẫm nghĩ một chút nói: - Tất cả kỵ binh đều phái đi rồi, đây là nguyên cớ gì? Hắn thật sự không ở trong đám kỵ binh sao?
Huân Nhi nói: - Tiểu thư của nô tì! Người như thế nào lo được lo mất vậy. Ngài ấy là Chủ soái ba quân, nếu như ngài ấy đi, mấy vạn bộ binh kia ai sẽ tới chỉ huy? Em đoán tất nhiên là có thay đổi gì đó trong cuộc chiến, kỵ binh nhất định là đi trước trợ giúp rồi. Tiểu thư không phải người đã nói sao, nếu muốn đánh bại đại quân Hậu Chu, trước hết phải đi Ứng Châu đoạt lại quyền chỉ huy của sáu vạn Phủ Viễn quân. Vương gia không phải ngu ngốc, sẽ không liều mạng mang theo chút ít kỵ binh như vậy đi đối kháng với đại quân của Hậu Chu?
Lư Ngọc Châu ngẫm nghĩ một chút cũng thấy có lý, nàng sửa sang lại tóc bay rối trên trán nói: - Cũng không phải nóng vội như này, chúng ta lại nghỉ ngơi một chút, đuổi theo bộ binh xa xa, chỉ cần đuổi được đến Ứng Châu là tốt rồi.
Huân Nhi nói: - Tiểu thư à, rốt cục người cũng phát chút từ bi rồi.
Hai người nhìn nhau cười, lại đều bị bộ dạng chật vật của nhau chọc cười. Cứ như vậy, một chủ một tớ tựa vào trên thân cây đại thụ nói chuyện, ăn chút lương khô nghỉ ngơi. Bởi vì quá mệt mỏi, không ngờ hai người đều ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, Lư Ngọc Châu từ trong mộng giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng lên xem, lại chỉ có thể thấy đám bụi rất xa của đội quân Hán để lại.
Nàng cuống quýt lắc lắc Huân Nhi tỉnh lại, vội vàng kêu lên: - Huân Nhi, Huân Nhi mau đứng dậy, chúng ta vừa rồi ngủ như chết, đại quân đã đi xa rồi!
Huân Nhi từ trong mộng bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn hướng xa xa, quả nhiên đại quân đã biến mất không thấy đâu. Nàng ta có chút áy náy nói: - Đều tại Huân Nhi không tốt, thế nào lại ngủ thiếp đi. Tiểu thư, chúng ta mau lên ngựa đuổi theo cho kịp.
Nói xong, nàng ta liền cầm lấy hành lý đứng lên. Lại thấy tiểu thư Lư Ngọc Châu đang đứng ở chỗ đó kinh ngạc, thân mình không ngừng run rẩy. Thấy bộ dạng khác thường của nàng, Huân Nhi vội vàng chạy tới đỡ nàng, lo lắng hỏi:
- Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không? Hay là chúng ta lại nghỉ một chút đi, dù sao cũng biết ngài ấy nhất định là muốn đi Ứng Châu, chúng ta sẽ không lạc mất ngài ấy đâu.
Trên mặt Lư Ngọc Châu mang đầy nước mắt, quay đầu hướng Huân Nhi buồn bã cười khổ nói: - Huân Nhi, ngựa của chúng ta đã để lạc mất rồi.
Lưu Lăng mang theo chín ngàn kỵ binh, một đường chạy thẳng đến Ngọc Châu, dọc theo trên đường màn trời chiếu đất này, ăn cơm cũng đều chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Nghĩ tới Đỗ Nghĩa còn thủ vững ở Ngọc Châu, lòng hắn nóng như lửa đốt. Có thể tưởng tượng tới quân dân ở Ngọc Châu hiện tại khổ sở đến thế nào, viện binh đến chậm, lương thảo dùng hết, không có mũi tên, ngay cả đám dân chúng ở đó cũng phải đi chống đỡ kẻ thù bên ngoài!
Tướng quân Đỗ Nghĩa mù một bên mắt, lại thề sống chết không rời tường thành, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực?
Càng nghĩ đến, Lưu Lăng càng lo lắng. Chỉ có điều hắn là Chủ soái ba quân, nhiều năm chiến đấu trên chiến trường như vậy cho hắn biết, hắn nhất định phải bình tĩnh. Bảy vạn đại quân Tôn Huyền Đạo vây thành, hơn mười vạn đại quân Quách Vinh từ xa xa đang trong tầm mắt. Trong tay mình chỉ có chín ngàn kỵ binh này, như thế nào mới có thể giải cứu Ngọc Châu?
Ngọc Châu vị trí yết hầu, nếu không phá được Ngọc Châu, sau này Chu quân sẽ không thể tiếp tục tiến vào. Cho nên nhiều ngày như vậy trôi qua, hai trăm ngàn đại quân Hậu Chu mới nửa bước khó dời khỏi Ngọc Châu. Một trận này, có thể thấy được quân dân Ngọc Châu gian nan như thế nào. Bốn vạn Phủ Viễn quân của An Hằng đang ở ngay ngoài cách Ngọc Châu ba mươi dặm, nếu là cứu viện thích đáng mà nói, Ngọc Châu đã có cách tránh khỏi thế bao vây như này rồi. Mặc dù nói không thể đánh bại đại quân Hậu Chu, nhưng bốn vạn tinh binh kiên trì thủ thành đợi viện quân Lưu Lăng đến, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp đánh tan sự vây khốn của quân Chu cũng không phải việc khó.
Nhưng chính là An Hằng lại án binh bất động, dưới tay gã có bốn vạn Phủ Viễn quân tinh nhuệ, gã đóng quân ở Ứng Châu hai năm, vũ khí quân giới lương thảo sung túc, lương thảo nuôi quân kiên trì nửa tháng không thành vấn đề. Nhưng chính là gã chậm chạp không chịu xuất chiến, thứ nhất là muốn bảo toàn thực lực, thứ hai, nếu như Hậu Chu đại thắng mà nói gã còn có thể không chút băn khoăn mà đầu hàng.
Hiện tại An Hằng chính là đang xem chừng, nếu gã xuất quân lúc này, cho dù không cứu được thành Ngọc Châu, nếu triều đình vấn tội xuống dưới gã cũng có thể nói ở ngoài phạm vị chiến đấu cùng quân Chu. Mặc dù không đầu hàng, gã mang theo bốn vạn quân trở về Ứng Châu, đến lúc đó lôi kéo sáu vạn nhân mã đi ra Tây vực, đánh hạ một mảng biên giới tự lập cũng không phải là không thể được.
Hiện tại việc Lưu Lăng cần giải quyết chính là, như thế nào mới có thể sử dụng tốt số lượng binh sĩ có hạn để giải vây cho thành Ngọc Châu!
Vừa phóng ngựa chạy như bay, trong đầu Lưu Lăng vừa không ngừng tính toán.
Tảng sáng hai ngày sau, cuối cùng cũng cách Ngọc Châu chưa đến bốn mươi dặm. Nơi này là một sườn núi cao, từ chỗ này có thể nhìn rõ khung cảnh trong phạm vi hơn mười dặm. Lưu Lăng hạ lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, hắn cùng với Chiêu Tiên, Tôn Thắng và mấy vị đại tướng đi tới chỗ cao quan sát phía xa.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch