Chương 16:
Khi Bùi Ngôn quay về, mắt anh ta đỏ hoe.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, giục anh ta đến địa điểm tiếp theo.
Từ trường đại học, đến khu rừng nhỏ hẹn hò, rồi căn hộ nơi tôi cầu hôn anh ta, và nhà thờ kết hôn.
Cuối cùng.
Là phòng đăng ký kết hôn.
Vì bệnh tình của tôi, mọi việc được giải quyết đặc biệt, giấy chứng nhận ly hôn nhanh chóng được lấy về.
Nhưng Bùi Ngôn không chịu rời đi.
Tôi không thể đuổi anh ta đi, đành xem anh ta như không khí.
Thẩm Nguyệt đến thăm tôi.
Nước mắt cô ấy lập tức rơi xuống:
“Sao cậu gầy gò thế này?”
Tôi phải dỗ dành mãi cô ấy mới nguôi ngoai.
Cô ấy không thích Bùi Ngôn, nhưng dù thế nào đi nữa, Bùi Ngôn vẫn không chịu ra ngoài.
Mặc dù chúng tôi đã ly hôn.
Thẩm Nguyệt đến thăm tôi mỗi ngày.
Tôi ngày càng yếu đi.
Cuối cùng không còn nhận ra người gầy gò đáng thương trong gương là ai nữa.
Bùi Ngôn ở bên tôi không rời nửa bước.
Tôi nắm tay Thẩm Nguyệt, bảo anh ta đi mua trà sữa cho chúng tôi.
Anh ta đề nghị gọi trợ lý mang đến.
Nhưng tôi giận dỗi.
Anh ta xót xa dỗ dành tôi, trong đêm thu se lạnh, không thèm khoác áo khoác đã chạy ra ngoài.
Bất chấp ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh.
Thẩm Nguyệt vòng tay ôm lấy vai tôi, cười lạnh:
“Tình cảm đến muộn, còn rẻ mạt hơn cả chó.”
Tôi cười mỉm bảo cô ấy đừng giận.
Nói về chuyện chúng ta đã quen nhau thế nào đi.
Thẩm Nguyệt nhìn tôi hồi lâu:
“Cậu không lẽ quên tớ rồi chứ?”
Tôi lắc đầu: “Làm gì có.”
Cô ấy cuối cùng cũng yên lòng.
Bắt đầu luyên thuyên kể lể:
“Cậu là bạn cùng bàn của tớ, cậu còn nhớ hồi năm lớp 11…”
Tôi nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.
…
“Hồi chúng ta tốt nghiệp đại học, cậu say rượu, ôm lấy tớ đòi xem cơ bụng, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười…”
Giọng Thẩm Nguyệt ngày càng nhỏ dần.
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi.
Nóng bỏng đến kinh người.
Giọng cô ấy cũng nghẹn lại.
“Nếu sớm biết, nếu sớm biết…”
Cô ấy cúi xuống nhìn tôi, người đã sớm nhắm mắt, bật khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Nguyệt.
Tiếng bước chân gấp gáp ngoài cửa ngày càng rõ.
Bùi Ngôn đứng đó, túi trà sữa trên tay rơi xuống đất.