Chương 18:
Tôi đã để lại hai lá thư trong ngăn kéo ở phòng bệnh.
Theo ý của tôi, Thẩm Nguyệt đã báo tin cho bố mẹ tôi.
Mặc dù tôi không muốn họ đau khổ, nhưng chuyện này không thể giấu mãi được.
Cùng đến, còn có bố mẹ của Bùi Ngôn.
Thẩm Nguyệt đã kể cho họ nghe chuyện của Bùi Ngôn.
Mắt bố tôi đỏ hoe.
Mẹ tôi lập tức khóc òa lên.
Bác trai, bác gái họ Bùi cũng rơi lệ.
Bùi Ngôn đau khổ tột cùng, chỉ nhìn lá thư còn lại trong tay Thẩm Nguyệt.
Cho đến khi lá thư đó được đặt vào tay bố tôi.
Là một lá thư xin lỗi.
Ánh sáng trong mắt Bùi Ngôn tắt hẳn.
“Bùi Ngôn, chúng tôi và bố mẹ cháu là bạn bè nhiều năm, ngày trước Vãn Vãn và cháu ở bên nhau, chúng tôi không ngăn cản, vì biết cháu đối tốt với con bé, chúng tôi yên tâm.
“Nhưng không ngờ cháu lại phản bội con bé.
“Vãn Vãn đã đi rồi, tôi cũng không thể làm gì cháu.
“Con bé đã nói, sau này không muốn nhìn thấy cháu nữa, tôi sẽ đưa con bé về thành phố A, từ giờ trở đi, cháu đừng đến nữa.”
…
Nói xong, ông dường như già đi rất nhiều.
Có lẽ cảm thấy chưa hả giận, bố tôi đã đấm anh ta hai cú.
Bùi Ngôn không phản kháng.
Bố mẹ Bùi đứng một bên đầy vẻ hổ thẹn.
Họ đều biết, từ nay về sau, mối quan hệ mấy chục năm giữa họ cũng kết thúc tại đây.