Trong sự chăm chú quan sát của mọi người, sau khi Dearing cân nhắc một lát cuối cùng cũng ra tay, ánh mắt của hắn ngưng lại, hướng về hình nhân trước mắt mình, mấy giây sau, cái đầu từ trên thân người giả rơi xuống.
Sau khi tất cả phát sinh mấy người Tiếu Ân mới nghe thấy một tiếng xé gió từ đó truyền lại.
Kỵ sĩ Scott sắc mặt khẽ biến, hắn rất rõ ràng chỗ lợi hại của chiêu này. Mặc dù hắn không biết đây rốt cuộc là ma pháp gì nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, uy lực của ma pháp này so với Tật Phong Thuật của Tiếu Ân phải mạnh hơn nhiều.
Nếu như ma pháp này phóng về phía hắn, thế thì đến tám chín phần cái mạng nhỏ của hắn ắt phải giao lại đây rồi.
Lâm râm, sau lưng hắn toát một mảng mồ hôi lạnh, những ma pháp sư này quả nhiên không phải là người thường.
Chẳng qua sau khi phát ra một nhị cấp ma pháp sắc mặt Dearing lại không được tốt lắm, hắn do dự liếc mắt nhìn Tiếu Ân, cũng không hề nói chuyện.
Tiếu Ân trong lòng cũng thầm than một tiếng, tuy rằng năng lực trước mắt của hắn không đủ để phát ra ma pháp này nhưng đã hơn một năm làm ma pháp học đồ, hắn cũng biết tên gọi của loại ma pháp này.
Phong Nhận, một nhị cấp ma pháp đơn giản nhất mà đồng thời cũng thực dụng nhất.
Ma pháp ở thế giới này cùng với những tiểu thuyết huyền ảo trước đây đã xem miêu tả lại không hề giống nhau.
Ma pháp chính là ma pháp, là lực lượng mạnh mẽ nhất ở thế giới này, tuyệt đối không phải là thứ kỹ năng rác rưởi mà loại mèo chó nào đều có thể phá giải được.
Trong tiểu thuyết kỵ sĩ trước đây, kỵ sĩ hơi có chút bản lĩnh đều là lũ trâu bò cả, loại ma pháp đơn giản như Phong Nhận căn bản là vô dụng đối với bọn họ. Tuy nhiên, ở thế giới này sức mạnh của Phong Nhận tuyệt đối khó mà tưởng tượng được. Nếu như nói Tật Phong Thuật giống như súng đánh chặn thì Phong Nhận chính là tương đương với công kích dạng sóng của vũ khí laze.
Trong một phạm vi nhất định, khi hình quạt của Phong Nhận được kích phát ra thì tất thảy người hay vật chặn trước mặt ma pháp sư đó đều gặp phải công kích mãnh liệt.
Nếu ma pháp này thi thố trên chiến trường, đồng thời gặp được điều kiện bằng phẳng thuận lợi thế thì tuyệt đối có thể nhẹ nhàng giải quyết trên mười chiến sỹ.
Liếc nhìn vẻ mặt không biểu cảm của đối phương, tự đáy lòng Tiếu Ân thầm cảm thán.
Tu luyện hai mươi năm quả nhiên không phải là lãng phí, cả đến nhị cấp ma pháp cũng có thể nắm vững. Mà uy lực của nhị cấp ma pháp hiển nhiên không phải thứ nhất cấp ma pháp có thể so sánh được.
Chỉ có điều trên mặt Dearing lại không hề có chút thần sắc đắc ý nào, đó là vì ma pháp của hắn mặc dù uy lực khá lớn nhưng về tốc độ phát động quả thực còn thua xa Tiếu Ân.
Dearing kích phát Phong Nhận sử dụng thời gian gần năm giây đồng hồ, nhưng Tiếu Ân khi phát động Tật Phong Thuật thậm chí một giây cũng không đến, tưởng chừng như đã đạt đến mức thuấn phát.
Người khác nhìn vào có thể cảm thấy chẳng có gì nhưng là một giúp việc cho học đồ như Dearing lại hiểu rõ khó khăn trong đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Có thể đem ma pháp trong khoảng thời gian ngắn như vậy phát ra không chỉ đại diện cho việc Tiếu Ân đã triệt để hiểu rõ mỗi một trình tự trong ma pháp này, mà hắn còn phải trải qua ngàn vạn lần gian khổ nỗ lực nữa.
Một ma pháp muốn phát huy ngàn vạn lần, gánh nặng đó đối với cơ thể đã đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng được.
Cho dù là ma pháp sư cao cấp cũng chỉ có một vài ma pháp quen thuộc nhất khi vận dụng mới có thể đạt đến cấp độ thuấn phát.
Còn như Tiếu Ân ư, hắn chỉ là một học đồ nho nhỏ mới học tập kiến thức ma pháp được một năm mà thôi. Dearing khi học tập ma pháp được một năm thậm chí đến một cái ma pháp cũng không thể chân chính kích phát được.
Bởi vì thời gian kích phát ma pháp không giống nhau nên mặc dù uy lực ma pháp của Dearing mạnh mẽ nhưng cũng không dám nói là đủ để chèn ép Tiếu Ân.
Bởi nếu như hai người đụng phải nhau trong lúc quyết đấu sinh tử, thế thì trong lúc Dearing dùng năm giây để kích phát ra Phong Nhận thì Tiếu Ân đã có thể dư dả thời gian giết chết hắn cả năm lần rồi.
Cho nên Dearing sau khi suy xét một lát cuối cùng lên tiếng: "Pháp sư Tiếu Ân, vòng này tính là hòa được chứ?"
"Được." Tiếu Ân không chút do dự gật đầu.
"Thế thì chúng ta lại tiếp tục." Dearing một lần nữa vung tay, hắn muốn xem xem, thực lực Tiếu Ân rốt cuộc có thể đạt đến trình độ như thế nào.
Sắc mặt bá tước Robin và kỵ sĩ Scott lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến có thể từ miệng Dearing nghe thấy lời này.
Từ góc độ của họ mà nói vòng này Dearing rõ ràng nắm giữ ưu thế, uy lực của hai ma pháp lại càng là liếc mắt liền rõ ràng. Nhưng nghe giọng điệu của Dearing ngược lại lại giống như Tiếu Ân chiếm thượng phong vậy, đương nhiên khiến hai người họ nghi thần nghi quỷ, không sao hiểu nổi.
Khẽ liếm môi, nghênh đón ánh mắt dò hỏi của bá tước Robin, kỵ sĩ Scott đoán liều: "Hay là pháp sư Dearing muốn cho bọn ta một lối thoát."
Bá tước Robin hơi lắc đầu, ở đây cũng phải nói lại, dẫu sao Tiếu Ân cũng là nhập môn học đồ chính thức của ma pháp sư Maren, điểm mặt mũi này đúng là cần phải để ý thật. Chỉ là trong lòng vị bá tước tinh minh này lờ mờ cảm thấy một chút lo lắng, trên vẻ mặt của Dearing dường như sự việc không phải đơn giản như thế.
Tiếu Ân lại hít sâu một hơi, cặp mắt hắn đột nhiên mở to, chính lúc ánh mắt rơi trên đầu người giả, một dòng acid đột nhiên xuất hiện trên thân người giả.
Tuy hình nhân là dùng gỗ chế thành nhưng acid do ma pháp tạo thành này lại sẵn có tác dụng ăn mòn cực mạnh, hiệu quả rất lớn, nếu như là trên trái đất, tuyệt đối có thể cùng với máu ailen tranh cao thấp rồi. Cho nên sau khi bốc lên một làn khói trắng, người giả bằng gỗ đó liền nhanh chóng bị ăn mòn mất một phần năm thể tích.
Nếu ma pháp này rơi lên trên thân người thì tính mạng kẻ đó khó giữ rồi.
Cơ thịt trên mặt Dearing co rút lại, hắn trong lòng thầm hít thở thật sâu, thuấn phát, lại là thuấn phát.
Nếu như nói một ma pháp thuấn phát chẳng qua là Tiếu Ân luyện tập nhiều nhất, thể ngộ sâu nhất thì còn có thể miễn cưỡng giải thích được, nhưng đến ma pháp thứ hai lại vẫn là thuấn phát, mà tính chất của ma pháp lại còn hoàn toàn khác biệt thế thì đã là một việc không thể tưởng tượng được rồi.
Mặc dù Dearing cũng không hiểu rõ tại sao lại có thể như vậy nhưng trong trong lòng hắn thầm dâng lên một cảm giác không lành, bản thân đắc tội con người này, liệu có phải là một việc ngu ngốc không đây?