Ầm ầm, một tiếng động lớn phát ra từ tầng chín.
Năng lượng cường đại đánh thẳng vào bốn bức tường xung quanh, một tiếng động lớn vang lên, cửa sổ tầng chín vỡ tan, những luồng lửa phun ra ngoài.
Bên trong phòng là một đống hỗn động, khói lửa nghi ngút trong phòng, phủ kín mọi người bên trong.
Maren vung tay lên, một trận gió nhẹ thổi qua, đuổi đám khói đi, lộ ra khuôn mặt sợ hãi của đám người Tiếu Ân.
"Maren, ngươi bị sao vậy?" David Kirby hỏi thăm, xa xa David Kirby cũng cảm nhận được ma pháp dao động khi vụ nổ xảy ra, uy thế quả là lớn.
Maren trả lời: "David, chẳng lẽ ngươi không rõ đây là sự cố ma pháp sao?"
"Được rồi, ngươi cẩn thận một chút!" David Kirby không lên tiếng nữa, Maren quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiếu Ân.
Không chỉ có Maren, kể cả Nepal vốn coi thường Tiếu Ân chỉ có thực lực ngũ cấp, giờ cũng đã nhìn Tiếu Ân bằng con mắt khác.
Quả thực, dù là ai có thể tạo ra lực phá hoại lớn như thế, cũng được người khác tôn kính.
Maren nhìn ba tên đệ tử và mình, may mắn chỉ bị cháy quần áo, trong lòng thầm hô may mắn.
Mới rồi, ngay khi Tiếu Ân không thể khống chế được, Maren liền tạo ra vòng phòng hộ ma pháp xung quanh bốn người. Nhưng bởi vì quá vội vàng, cho nên Maren chỉ thi triển ra được ma pháp nhị cấp phòng hộ.
Nhưng vòng bảo hộ ma pháp này, dưới sự nổ mạnh của Phi Tường Bạo Tạc Thuật không duy trì được lâu, sau đó bị đánh vỡ tan. Nhưng may cho đám người Maren đó là uy lực còn lại của Phi Tường Bạo Tạc Thuật không còn nhiều nên chỉ khiến quần áo trên người bọn họ bị đốt cháy mà thôi.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ chứng tỏ uy lực to lớn của ma pháp này.
Nếu như không phải Tiếu Ân cố ném ma pháp ra xa bọn họ, nếu như ma pháp này bộc phát ngay cạnh bọn họ, chỉ sợ bây giờ không còn ai sống sót. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Chửi thầm vài tiếng, Benson cười khổ nói: "Tiếu Ân, ma pháp này là nhị cấp ma pháp hay tam cấp ma pháp thế?"
Mặc dù Nepal không nói gì nhưng khẽ gật đầu, nói về uy lực, nó tuyệt đối vượt qua cực hạn của nhị cấp ma pháp, cũng chỉ có tam cấp ma pháp mới có uy lực như thế.
Tiếu Ân sờ cánh tay vẫn còn đau, vừa rồi hắn không hề may mắn chút nào, ngay khi vòng phòng hộ ma pháp bị đánh tan, uy lực còn sót của ma pháp đánh bay hắn đập vào ghế. Mặc dù thân thủ của hắn cực kỳ linh hoạt, nhưng vụ nổ xảy ra quá bất ngờ, nên hắn cũng chỉ đề phòng được một phần.
Maren ho nhẹ một tiếng, nhìn cảnh tượng xung quanh, trong lòng hắn vô cùng ảo não. Nhưng hắn đành phải im lặng bởi vì chính hắn đã bảo Tiếu Ân thi triển ma pháp tại đây.
"Nepal, con đã chứng kiến thưc lực của Tiếu Ân!"
"Vâng, thưa sư phụ!" Nepal cung kính nói: "Thực lực của Tiếu Ân rất cao, ngay cả đệ tử, cũng không thể thi triển ma pháp có uy lực lớn như thế!"
"Như vậy con đối với đề nghị của ta để hai sư đệ theo con tới rừng Gobbi có dị nghị gì không?"
"Không ạ!" Nepal xấu hổ, cúi đầu nói: "Đệ tử rất hoan nghênh Tiếu Ân tham gia chuyến đi lần này."
"Tốt, Tiếu Ân!"
"Dạ!" Tiếu Ân cúi đầu, nhưng hắn nhanh chóng hiểu, nghe khẩu khí của sư phụ, dường như sư phụ muốn mình đi cùng Nepal tới rừng Gobbi, chẳng nhẽ đó chính là thiên đường ma thú rừng Gobbi?
"Con trở về chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát, con sẽ theo Benson và Nepal tới rừng Gobbi!" Maren nghiêm túc nói.
Trong lòng Tiếu Ân hồi hộp, thầm nghĩ mình đã đoán đúng. Hắn ngẩng đầu lên nói: "Vâng, thưa sư phụ, nhưng chúng con tới đó để làm gì?"
"Rèn luyện, và học tập!" Maren nghiêm túc nói, sau đó phất tay nói: "Các con lui xuống!"
"Vâng!" Ba người Tiếu Ân cung kính lui xuống, có điều vẻ mặt mỗi người lại khác nhau.
Rời khỏi tầng chín, Nepal cười cười, vỗ vai Tiếu Ân nói: "Tiếu Ân, mấy năm không gặp đệ, không ngờ đệ có tiến bộ lớn như vậy. Đệ học được ma pháp có uy lực lớn như thế, tới rừng Gobbi nhất định có thể đại triển thần uy."
"Cám ơn huynh!" Tiếu Ân nghĩ một đằng nhưng nói một lẻo.
Gật đầu với hai vị sư đệ, Nepal dặn dò nói: "Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát!"
Nói xong, hắn trở về phòng mình.
Tiếu Ân giữ Benson lại, lôi hắn vào phòng mình hỏi: "Benson, cuối cùng là có chuyện gì, tại sao để chúng ta tới nơi nguy hiểm như rừng Gobbi?"
Benson cười cười nói: "Không có chuyện gì, kỳ thực, chuyện này rất bình thường, nhập môn học đồ chúng ta khi đạt tiêu chuẩn, phải tới rừng Gobbi để ma luyện. Chỉ có nơi tụ tập nhiều ma thú, cùng hoàn cảnh nguy hiểm mới kích thích được tiềm lực của chúng ta!"
Nhìn Tiếu Ân lo lắng, hắn an ủi nói: "Đệ yên tâm, mỗi lần trải qua thực chiến trong rừng Gobbi, thực lực của chúng ta sẽ được đề cao, đây là kinh nghiệm mà nhập môn học đồ chúng ta chắc chắn phải trải qua."
Tiếu Ân suy nghĩ một lát rồi hỏi Benson: "Nghe huynh nói như thế, trước kia huynh đã tới đó mấy lần?"
Benson cười nói: "Chưa lần nào!"
"Một lần cũng chưa?"
"Đúng thế!"
"Trời ạ!" Tiếu Ân vỗ trán nói: "Chẳng lẽ huynh không lo lắng?"
"Đương nhiên, lần này chúng ta đi theo Nepal, huynh ấy đã ma luyện ba lần trong rừng Gobbi rồi, có kinh nghiệm phong phú, cho nên chúng ta không cần phải lo lắng."
"Ba lần?"
"Đúng vậy!" Benson suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng trước kia huynh ấy đi cùng sư phụ."
Tiếu Ân há hốc mồm, dường như hắn dự cảm được điều không may trong chuyến đi.