Chương 72: Tài Ăn Nói!!!
Nói đến đây, hắn hoạt động phần cổ một chút, khẽ vươn tay, nới lỏng cổ áo của mình, ╮(╯▽╰)╭ rồi thản nhiên nói: "Còn nữa nha, lão bà của hẻm Du Hồn chúng ta cũng vô cùng yêu thích tôi đó. Bà đã thật tâm yêu thương, coi tôi như con cháu trong nhà. Tôi còn phải giúp bà dưỡng lão đưa ma cơ. Haizz… nếu một đứa cháu lanh lợi mà hiếu thuận như tôi chết đi, chẳng biết bà sẽ thương tâm đến mức nào nữa~ "
【 tài ăn nói +1】
【 tài ăn nói +1】
【 tài ăn nói +1】
Huyết Y Ác Linh cắn răng, đưa đôi mắt điên cuồng nhìn về phía Lâm Ân, kẻ chết tiệt càng nói càng hăng say kia.
Cũng không biết vì sao, trong lòng cô lại dâng trào một thứ xúc động muốn hung hăng giết chết hắn.
"Đúng rồi." Lâm Ân lại chuyển đề tài, hắn mỉm cười, nhanh chóng móc vào trong ngực, lấy ra một khối nhỏ long lanh trong suốt giống hệt bạch ngọc, nói: "Chị xem đây là cái gì?"
Ánh mắt Huyết Y Ác Linh lập tức dừng lại phía trên khối nhỏ nhìn giống như mảnh răng vụn trong tay hắn.
Rồi chỉ trong nháy mắt, sắc mặt cô ta biến đổi.
Bởi vì cô ta vừa cảm nhận được một luồng khí tức cấp căn nguyên khó có thể nói nên lời từ trên vật thể màu trắng nho nhỏ kia.
"Đây... Đây là..."
Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng, tạo thành một đường cong nhỏ, ung dung nói: "Thật đáng tiếc thưa quý bà, hẳn là chị cũng biết Thâm Uyên Kẻ Săn Đầu đại danh đỉnh đỉnh chứ?"
Huyết Y Ác Linh lập tức chấn động toàn thân, rồi gần như theo bản năng, cô ta vội vàng lui về phía sau một bước.
Cùng lúc ấy, ánh mắt cô ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Lâm Ân.
Thâm Uyên Kẻ Săn Đầu!
Là sinh vật của thế giới hắc ám này, đương nhiên cô ta biết rất rõ về chúng.
Đó là một loại quái vật cấp căn nguyên cực kỳ khủng bố. Hàng năm, chúng nó đều đi du đãng tới mỗi một khu vực trên thế giới hắc ám này, mà mỗi lần chúng nó xuất hiện, đều sẽ cắn nuốt vô số sinh linh và huyết nhục.
Không quá đáng khi nói, chúng là tồn tại mà ngay cả cường giả cấp quân vương trong thế giới hắc ám, cũng phải bất đắc dĩ mà nhượng bộ lui binh!
Hơn nữa, cực kỳ không may chính là, ngay ngày hôm qua thôi, rất nhiều điểm tập kết của sinh vật hắc ám ở phụ cận hẻm Du Hồn, đều bị mấy Kẻ Săn Đầu kia ăn sạch.
Mà nói đâu xa, chính bản thân cô ta đây, cũng phải vất vả lắm mới thoát được từ trong miệng một Kẻ Săn Đầu, sau đó trốn đến nơi này.
Chẳng lẽ nói...
Lâm Ân mỉm cười nâng chiếc kính một mắt lên, mở miệng ngầm gợi ý: "Xem ra chị có biết bọn họ nhỉ? Vậy chị thử đoán xem nào, vì sao có nhiều sinh linh chết ở xung quanh hẻm Du Hồn như thế, mà chỉ có duy nhất một mình hẻm Du Hồn có thể tránh thoát được một kiếp này?"
Toàn thân Huyết Y Ác Linh chấn động, đôi mắt không tự chủ được, lại nhìn xuống vật phẩm giống hệt khối ngọc trong tay hắn, kinh hãi nói: "Chuyện này... Không thể nào!"
Lâm Ân cười yếu ớt mà đứng lên, ╮(╯▽╰)╭ nói: "Thật không may, tôi chính là nha sĩ tư nhân mà Kẻ Săn Đầu yêu thích nhất. Đêm qua ngài ấy vừa đặc biệt đến tìm tôi khám răng. Hiện giờ, ngài ấy đã là hội viên vinh dự của bản tiệm rồi, còn vô cùng chiếu cố việc làm ăn của tôi đó! Ha hả —— "
Nghe xong câu này, đại não của Huyết Y Ác Linh vừa vang lên một tiếng nổ ầm ầm.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ suy nghĩ chuyển thành trống rỗng.
Đúng là mấy kẻ lúc trước hắn từng nhắc đến, có thể làm cô ta cực kỳ kiêng kị, nhưng nếu cô ta thực sự quyết đoán ra tay, cũng chẳng phải kiêng nể kẻ nào cả.
Dù sao lăn lộn giữa thế giới hắc ám này lâu đến vậy, cô ta cũng chẳng phải thứ vô dụng chuyên sợ đầu sợ đuôi.
Nhưng... quái vật cấp căn nguyên lại khác.
Nếu chỉ vì một tên nhân loại cỏn con này, mà cô ta phải đối mặt với quái vật cấp căn nguyên, khẳng định là phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Bởi vì đối với loại quái vật cấp bậc này, nếu ngươi thực sự bị nó thù địch, chúng nó có thể sử dụng các loại phương pháp để tìm được ngươi, dù ngươi trốn đến thế giới tầng trên cũng vô dụng!
Bởi vì từng có một vị lãnh chúa cấp quân vương của thế giới hắc ám đắc tội với một con quái vật cấp căn nguyên, và chỉ vẻn vẹn là một ngày thôi, toàn bộ sinh linh bên trong lãnh địa của gã đã bị tàn sát không còn.
Mà chính gã cũng rơi vào trạng thái nguy cơ, không ai dám thu nhận, lưu trữ.
Cuối cùng, gã cũng bị con quái vật cấp căn nguyên kia đuổi giết đến chết!
Nói thật, dù cô ta có trí tưởng tượng phong phú tới cỡ nào, cũng không thể nghĩ ra được, hóa ra... Hóa ra một thằng nhóc nhân loại yếu nhược như thế, lại có một tầng liên quan khủng khiếp đến cỡ này!
Lâm Ân nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của cô ta, lại mỉm cười mà ôm cô bé đáng yêu trong lòng, nói: “Tôi nói này quý bà, nhìn người không thể nhìn mặt ngoài được. Ừm… đúng là tôi rất yếu nhược, nhưng quan hệ rộng cũng là một dạng biểu hiện của thực lực đó nha. Hơn nữa, tội gì chị phải nổi giận với tôi chứ?"
Lâm Ân đứng lên, lộ vẻ buồn bã mà vỗ vỗ đầu nhọn trên xúc tu của Huyết Y Ác Linh, ( ̄︶ ̄) nói:
"Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, mà hàng xóm láng giềng không phải nên yêu mến lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cùng ôm đoàn sưởi ấm sao? Huống hồ, chị còn là một đại tỷ tỷ xinh đẹp mà thành thục như vậy nữa~ "
【 tài ăn nói +1】
【 tài ăn nói +1】
Ánh mắt Huyết Y Ác Linh lóe sáng, cô ta "Ca ca" nghiến răng một cái, nhưng không nói gì.
Trên thực tế, cô ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, tên nhân loại này đang thực thi chính sách vừa đấm vừa xoa, đánh một gậy cho một quả táo với cô ta.
Nhưng quả thật… Quả thật là lúc này cô ta không dám ra tay nữa.
Chưa xét đến những lời hắn nói vừa nãy có phải là sự thật hay không, chỉ tính tới chuyện hắn có thể lấy ra mảnh răng mang theo khí tức cấp căn nguyên kia thôi, cô ta đã không cần phải suy nghĩ thêm rồi.
Bởi vì lỡ như những lời hắn vừa nói đều là sự thật… chẳng phải cô ta đã tự dẫn lửa thiêu thân rồi?
Nhưng mà... (〝 ▼ 皿 ▼)! Thật sự rất muốn, rất muốn xử lý thằng nhãi nhân loại này! !