Chương 9: Quên Một Chút Thôi Mà…
“Được thôi." Lâm Ân lạnh lùng cầm lấy dao lóc xương, nói: "Được rồi, tựa lên quầy, gối đầu lên mặt bàn. Nếu đau, anh có thể kêu lên."
Quái Đầu Heo cười lạnh mà dữ tợn nói: "Tôi sẽ sợ đau sao?"
Phốc ——
Lâm Ân uống một ngụm rượu cồn rồi “Phụt” một tiếng, trực tiếp phun xuống lưỡi dao.
Ma Đầu Heo lập tức im bặt không nói năng câu gì nữa.
Lâm Ân lại nhanh chóng châm một ngọn nến, để ngọn lửa tới tới lui lui liếm qua liếm lại trên lưỡi dao chừng mấy phút đồng hồ, sau đó mới nheo hai mắt, cầm đao, từng chút từng chút mà tới gần cái đầu của Ma Đầu Heo kia.
Một giọt mồ hôi lạnh “Tí tách” rơi thẳng xuống quầy.
Ma Đầu Heo run rẩy nói: "Chỉ đặt nhãn cầu vào trong mắt thôi mà, có cần phải dùng dao hay không?"
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -10】
Lâm Ân lặng lẽ nói: "Vừa nãy tôi có nhìn một chút, bên trong hốc mắt của anh có khá nhiều sỏi và cục máu đông, bởi vậy mới nhìn ra bình thường anh đều không chịu cẩn thận bảo dưỡng hai mắt của mình. Bước này xem như là phục vụ ngoài định mức cho anh. Anh không cần phải cảm tạ tôi đâu."
"Chờ... Chờ một chút!" Ma Đầu Heo hoảng hốt nói, nhưng đã là quá muộn.
Ca ca ca —— ca ca ca ——
"Nha —— nha —— "
Ma Đầu Heo phát ra kêu to, hoảng sợ đến tê tâm liệt phế.
...
【 Giá trị kinh nghiệm đao công +1】
【 Giá trị kinh nghiệm đao công +1】
【 Giá trị kinh nghiệm đao công +1】
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Ân dùng dược tề tiêu độc rửa sạch sẽ vết bẩn bên trong hốc mắt của Ma Đầu Heo, trong lòng thầm buồn bực vì sao giá trị tăng trưởng lần này không phải năng lực giải phẫu mà lại là đao công?
"Được rồi." Lâm Ân bình tĩnh dùng khăn lau khô con dao lóc xương vừa được rửa sạch sẽ.
"Anh không nên cử động, kế tiếp tôi sẽ gắn nhãn cầu lại cho anh, nếu anh lộn xộn không chịu nằm yên, cẩn thận tôi sẽ lắp ngược đó."
Con Ma Đầu Heo kia vẫn đang tựa vào nơi đó, trong miệng heo không ngừng “Ùng ục ùng ục” phun ra bọt mép, thân thể co giật co giật, hiển nhiên gã vốn không nghe được những gì Lâm Ân vừa nói.
Lâm Ân ngẩn ra, theo bản năng nói: "Móa nó..."
【 Đã quên dùng thuốc tê... 】
Hình như lúc hắn khâu cánh tay cho con búp bê kia, cũng quên không dùng rồi...
Mặc kệ nó.
Lâm Ân lắc đầu, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn nhanh chóng dùng cái nhíp gắp【 nhãn cầu của ông chủ người heo】vừa được mình ngâm vào bên trong thuốc thử ra ngoài, sau đó quay đầu, ánh mắt tìm kiếm trên quầy dược tề sau lưng.
Vài giây sau, Lâm Ân lấy một cái chai dược tề màu trắng từ phía trên ngăn tủ ra.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy bên trên viết mấy chữ "5" "0" "2" làm ký hiệu, rõ ràng là loại chữ này vốn được viết tay nên.
"Đây là cái gì?" Cảm giác mát mẻ ập tới khiến Ma Đầu Heo run rẩy hỏi.
Lâm Ân mang theo nhãn cầu, quơ quơ dược tề trong tay, bình tĩnh nói:
"Là thuốc nước dính hợp cường lực do tôi đặc chế. Ở thời điểm gắn nhãn cầu lên, nó có thể ngăn cản tình huống nhãn cầu của anh bị tróc ra, lại cộng thêm thuốc nước khôi phục cường lực do thầy tôi đặc chế, có thể cam đoan xác suất thành công của ca phẫu thuật này lên tới 95%." Lâm Ân nghiêm trang giảng giải.
Ma Đầu Heo run rẩy nói: "Mau lắp vào cho tôi đi! Nghe rõ rồi chứ? Tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa đâu! Nghe rõ rồi chứ? !"
Lâm Ân gật đầu, nói: "Yên tâm đi, bác sĩ chúng tôi cũng là nghề nghiệp được dày công tu dưỡng đó."
Lâm Ân nói xong lại bình tĩnh điều chế thức dược tề đặc sệt, dấp dính trong tay mình, sau đó hắn bắt đầu đều đặn bôi loạn thứ dược tề nọ lên khắp nơi xung quanh nhãn cầu, cuối cùng là nhắm chuẩn vị trí, rồi nhẹ nhàng đặt nhãn cầu vào trong hốc mắt.
Tiếp đó, hắn lấy ra công cụ chuyên nghiệp, điều chỉnh góc độ nhãn cầu,
Xong đâu đấy, hắn sờ sờ thùng dụng cụ, lại lấy ra một cây búa từ bên trong.
Quái Đầu Heo: "(ΩДΩ)! !"
【 Giá trị tinh thần của Quái Đầu Heo -20! 】
"Làm cái gì! Làm cái gì thế hả! ! !" Quái Đầu Heo run rẩy thét lên một tiếng chói tai.
Lâm Ân nhíu mày, nói: "Đừng có lộn xộn. Đây đã là phân đoạn vật lý cuối cùng trong trình tự thao tác rồi, nếu bởi vì anh lộn xộn mà làm sai lệch vị trí, tôi lại phải lấy ra rồi một lần nữa đặt vào cho anh, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phải tính thêm cho anh một khoảng phí giải phẫu cực lớn."
Lâm Ân lắc đầu, nhanh chóng ấn cái đầu heo đang hoảng sợ kia xuống, sau đó lại thật cẩn thận mà dùng cây búa, “Đông đông đông” gõ lên, vẻ mặt chuyên chú, từng chút từng chút một lắp nhãn cầu vào cho đối phương.
Vài phút sau, Lâm Ân ngẩn ra.
Ma Đầu Heo lập tức run lên, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? ! Làm sao vậy? !"
Lâm Ân nhíu mày, nói: "Lắp ngược rồi."
Ma Đầu Heo: "(ΩДΩ)! !"
"Đừng lo lắng." Lâm Ân vẫn giữ nguyên vẻ mặt trấn định, nhanh chóng vươn tay tới, bắt lấy cái khung cố định nhãn cầu, dùng sức lôi kéo nó lên trên.