Chương 10: Tích lương thực, xây tường cao(2)
Hoa Hùng ôm quyền hành lễ, đột nhiên ngẩng người, nét mặt mang theo tầng tầng sát khí, bước nhanh ra khỏi Lý phủ.
“Trương Hổ nghe lệnh! Tướng quân Hoa Hùng ra ngoài, lệnh người thống lĩnh bốn ngàn binh lính của Vĩnh An doanh, nghiêm ngặt canh giữ thành Vĩnh An!”
Ánh mắt Lý Bắc Thần chuyển hướng sang Trương Hổ, một lần nữa ra lệnh.
“Trương Hổ tuân mệnh!”
Trương Hổ tôn kính cúi người, rồi xoay mình rời đi, hướng về phía tường thành.
Lý Bắc Thần gật đầu, lần nữa nhìn về phía Liễu Trường Thanh, trầm giọng nói: “Công tác an ủi cho thân nhân của những binh linh tử trận nửa tháng trước đã an bài thỏa đáng chưa?
“Tiểu thành chủ yên tâm, đã phân phát gấp hai lần lượng tiêu chuẩn, sẽ không để cho máu của những chiến sĩ kia rơi xuống một cách vô ích!”
Liễu Trường Thanh nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu dài, giọng nói từ tốn mang theo sự kiên định.
“Vậy thì tốt! Truyền lệnh của ta, phàm là gia quyến của những binh linh dưới trướng thành Vĩnh An, bất cứ ai cũng không thể ức hiếp! Phát hiện kẻ nào, trừng trị nghiêm khắc kẻ đó! Không thể để quân tướng ta đã chảy máu lại phải rơi nước mắt, nghe rõ chưa?!”
“Tiểu thành chủ nhân từ!”
Lâm Túc và Liễu Trường Thanh đối mắt nhìn nhau, trong mất đều lộ vẻ chấn kinh cùng vui mừng, đối với Lý Bắc Thần tôn kính vô cùng.
Nửa canh giờ sau, tại quân doanh của thành Vĩnh An.
“Chủ công, người cũng muốn đi sao?
Hoa Hùng trợn tròn mắt, nhìn thấy Lý Bắc Thần trong bộ giáp rắn chắc tay cầm trường kiếm, có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên, võ công muốn có được thành tựu, nhất định phải lấy máu rèn luyện, hiện giờ với đám thổ phỉ này đúng là quá thích hợp!”
Lý Bắc Thần điềm nhiên nói rõ, cơ thể này của hắn tố chất không phải quá tốt, vì thế muốn võ đạo đại thành, thì bắt buộc phải trải qua tôi luyện!
Hoa Hùng gật nhẹ đầu, hắn rất tán thành những điều Lý Bắc Thần nói, cho dù ở Hoa Hạ hay là ở dị giới, chỉ có sát phạt, mới có thể luyện thành thực lực dũng mãnh.
Bế quan tu luyện, chỉ phù hợp cho số ít người.
“Xuất phát!”
Hoa Hùng hét lớn, từng hàng người với hành trang tinh gọn đi ra từ cổng Nam, hướng thẳng đến núi Trần cách đó ba mười dặm
Núi Trần không cao, nhưng chiếm một diện tích lớn, trên núi cây cối tươi tốt, những gốc cây ba bốn người ôm không xuể đâu đâu cũng thấy.
“Tất cả chú ý một chút, nơi núi cao rừng rậm sẽ có nhiều thú dữ!”
Lý Bắc Thần đứng bên cạnh Hoa Hùng, hướng tầm mắt về phía xa, vẫn không phát hiện ra điều gì, mọi thứ thấy được đều là một mảng xanh rờn.
“Đi! Tỏa ra thám thính!”
Hoa Hùng quát khẽ, phất tay phân phó mười lăm người ở phía sau.
Mười lăm người đó ôm quyền nhận lệnh, thân hình lay động, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt mọi người.
Lý Bắc Thần lặng lẽ quan sát, mười lăm người này tinh duệ Tây Lương được triệu hồi ra!
Hai mươi phần Luân Hồi chi lực có thể triệu hồi một tinh duệ Tây Lương, tu vi Thiên Nguyên nhất trọng.
Dùng hết tất cả Luân Hồi chi lực, cũng chỉ triệu hồi được mười lăm người.
Mười lăm vị cao thủ Thiên Nguyên, tuyệt đối không dễ xem thường, thành Vĩnh An có rất nhiều gia tộc cỡ nhỏ, kẻ mạnh nhất trong các gia tộc này, cũng chỉ vỏn vẹn là võ giả ở cảnh giới Thiên Nguyên!
Mỗi một vị Tây Lương tinh duệ, so với hắn bây giờ thực lực cũng không kém mấy phần.
Đáng tiếc là, Luân Hồi chi lực không có nhiều, nếu không có thể lập được cả một đội quân, tuyệt đối càn quét không có đối thủ!
Theo hắn được biết, vương triều Đại Võ còn không có quân đội xa hoa đến như thế, quân Trấn Hổ và quân Trấn Long được coi như là hai đại quân đoàn mạnh nhất của triều đình rồi, tu vi của binh sĩ cũng chỉ ở Thể Phách thất trọng trở lên.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng triều đình còn có quân đội bí mật hùng mạnh hơn.
Chưa qua bao lâu, cả mười lăm người đó đã trở về, cung kính hành lễ với Lý Bắc Thần cùng Hoa Hùng.
“Chủ công, tướng quân, đã tra rõ cứ điểm của ba nhóm phổ phỉ kia, phía bên trái là trại Độc Hạt, nhân số đại khái một ngàn tên, người mạnh nhất có cảnh giới Thiên Nguyên, giữa là trại Hỏa Lang, nhân số khoảng một nghìn tám tên, người mạnh nhất Thần Phủ nhất trọng, bên phải thì là trại Độc Xà, quân số tầm khoảng một nghìn hai trăm tên, người mạnh nhất cảnh giới Thiên Nguyên.”
Một tên tinh nhuệ Tây Lương cung kính bẩm báo.
“Ồ? Còn có cường giả Thần Phủ?”
Sắc mặt Lý Bắc Thần khẽ biến, cường giả Thần Phủ lại còn đi làm đạo tặc?
Cho dù là gia nhập thế gia đại tộc, hay là tông môn, hoặc triều đình, cường giả Thần Phủ đều sẽ có đãi ngộ cực kì tốt, tài nguyên tu luyện tuyệt đối không thiếu, người này sao lại vào rừng làm cướp chứ?
Cũng không biết là vì sao?
“Động thủ đi.”
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng nói, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, sát khí bắt đầu cuồn cuộn.
“Đi!”
Hoa Hùng phất nhẹ tay rồi tiến lên đầu tiên, khóe miệng nhếch lên, một tia khát máu hung tàn vụt qua trong khoảnh khắc, cầm trong tay đại đao Hỏa Hồng, tiến về phía trại Độc Hạt trước tiên.
Một lát sau, Hoa Hùng đạp đất bước ra từ núi rừng, nhìn về phía sơn trại khổng lồ trước mặt, lạnh lùng cười, sát khí ngập trời!
Sau lưng hắn ngàn binh sĩ đang theo sát phía sau, ánh mắt hừng hực sự sùng bái.
Trường đao giơ lên cao, đột ngột đánh xuống!