Chương 594: Đế triều Đại Càn(1)
Ở Đại Càn, Động Thiên cảnh không tính là gì cả.
“Ngoài trừ Đế triều Đại Càn, còn có thế lực ngang ngửa với Đại Càn sao?”
Lý Bắc Thần hỏi lại lần nữa.
“Xung quanh hoàng triều Đại Càn có nhiều võ đạo, Tông môn tu tiên, nghe đồn có một Tông môn rất cường đại khiến đế triều kiêng dè, sức mạnh rất kinh khủng.”
“Ở phía bắc đế triều có đế triều Vu Man luôn chống đối với Đại Càn, tàn phá bừa bãi vùng biên giới.”
Tô Diệu Hồng nói mà đôi mắt không có chút thần thái nào, giống như cái xác biết đi, hỏi gì trả lời nấy.
“Tông môn? Đế triều Vu Man sao?”
Tựa như Lý Bắc Thần đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó, hắn tiếp tục hỏi Tô Diệu Hồng thêm nhiều vấn đề.
Tất nhiên, Tô Diệu Hồng cũng không hiểu rõ mọi chuyện, thành Tử Sương chỉ là một thành trì nhỏ gần dãy núi Xích Phượng, thực lực rất kém, không nói đến cường giả Động Thiên Cảnh, Pháp Tương cảnh, ngay cả cường giả Nguyên Thần cảnh cũng không có bao nhiêu.
Sau một hồi, Lý Bắc Thần cũng đã hiểu đại khái về tình hình của thế giới phương này.
Thế giới phương này và Trung thiên giới Vô La chênh lệch rất nhiều.
Chỉ riêng quy tắc thế giới cũng đã khác nhau một trời một vực.
Nếu tu vi không đạt tới cảnh giới Nguyên Thần thì không có khả năng bay trong thế giới này!
Không chỉ như vậy, thế giới này càng kiên cố hơn, lực phá hoại mà võ giả có thể phát huy nhỏ hơn rất nhiều.
Ví dụ như ở Trung thiên giới Vô La, một cường giả đạt cảnh giới Nguyên Thần, dùng toàn lực chưởng một kích có thể làm sập đổ nửa ngọn núi nhỏ, nhưng ở Đế triều Đại Càn thì không có khả năng.
Ngay lúc vừa mới bước vào thế giới này, Lý Bắc Thần đã có chút cảm giác mơ hồ, nhưng giờ đã rõ ràng.
Đất đai ở thế giới này cũng không rộng rãi như ở Trung thiên giới Vô La.
Tuy Đại Càn là một phương Đế triều, nhưng đất đai còn thua xa một số hoàng triều của Trung thiên giới Vô La.
Từ nam đến bắc kéo dài một trăm hai mươi vạn dặm, từ đông sang tây kéo dài hai trăm ba mươi vạn dặm.
Nhưng tài nguyên lại phong phú, linh khí dày đặc, không phải là điều mà Trung thiên giới Vô La có thể sánh được!
Thậm chí dưới lòng đất còn có một vài phúc địa, còn có linh khí trời đất ngưng kết thành tinh hoa, linh nguyên!
“Cảm giác thật cô đọng…”
Lý Bắc Thần lẩm bẩm trong lòng.
Thế giới này cho hắn cảm giác giống như Trung thiên giới Vô La được thu nhỏ lại đến cực hạn, trăm dặm đất đai được nén thành một dặm!
“Cũng có khả năng là Trung thiên giới Vô La bành trướng thêm?”
Lý Bắc Thần suy nghĩ, không quan tâm điều này lắm.
“Bẩm hoàng thượng, thần cho rằng Đế triều Đại Càn rất mạnh mẽ, ta cần phải chia ra hành sự trước.”
Diêu Sùng tiến lên một, trịnh trọng nói.
“Hử? Hãy nói thử cách nhìn của ngươi đi.”
Lý Bắc Thần híp mắt lại, trong lòng xuất hiện nhiều suy nghĩ.
Nếu thế giới này giống như Trung thiên giới Vô La, chỉ có hoàng triều là mạnh mẽ nhất thì hắn sẽ chiếm cứ phần lớn đất đai, sau đó thành lập Hoàng triều Đại Hạ.
Nhưng Đế triều Đại Càn đàn áp bốn phương, sức mạnh rất đáng sợ, bọn họ đều là cường giả đứng đầu Động Thiên Cảnh cao giai, cứ tùy ý một cường giả Tương Cảnh, bọn hắn khó mà ngăn chặn được.
Ý tưởng trực tiếp lập triều chắc chắn sẽ không thành công.
“Vi thần, tướng quân Vệ Thanh và tướng quân Trịnh Hòa nguyện vào vào Đế triều Đại Càn làm quan. Còn có đạo trưởng Tả Từ có thể lập tông môn bên ngoài, Yêu Ly phó điện chủ có thể thành lập Ám Ảnh điện ở Đại Càn.
Diêu Sùng cung kính nói.
Còn hai người Lý Thuần Phong và Hứa Chử, hắn không nhắc tới.
Người đi theo Nhân Hoàng cũng không thể thiếu cường giả được!
Lý Bắc Thần im lặng suy nghĩ.
Lời nói của Diêu Sùng lại đúng với ý nghĩ trong lòng hắn.
Đế triều Đại Càn quá mạnh mẽ, chỉ có thể lên kế hoạch từ từ mới có thể thành công, không nên hành động chỉ vì cái lợi trước mắt.
“Vậy thì làm theo lời nói của Diêu Sùng đi.”
Sau một hồi, Lý Bắc Thần trịnh trọng nói.
“Ngoài ra, hãy cho Lý Thuần Phong đi vào Đế triều Đại Càn, hắn là một thầy phong thủy có lẽ sẽ dễ dàng thăng tiến lên vị trí cao ở Đại Càn hơn so với mấy người các ngươi!”
Sau đó Lý Bắc Thần nói.
“Hoàng thượng…”
Diêu Sùng vội vàng muốn ngăn cản.
Dù sao Lý Thuần Phong có sức mạnh rất cường đại, ở lại cạnh hoàng thượng cũng có thể đảm bảo an toàn thêm một chút.
“Không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết.”
Lý Bắc Thần khoát tay, ngắt lời Diêu Sùng.
“Thần xin tuân chỉ!”
Diêu Sùng thở dài, sau đó trịnh trọng hành lễ.
“Thần xin tuân chỉ!”
Đám người Vệ Thanh, Trình Hòa và Tả Từ cung kính hành lễ.
…
Sau nửa giờ, người bên cạnh Lý Bắc Thần chỉ còn Hứa Chử, cùng Trương Báo và Vu Lang trong cấm vệ hổ sĩ.
Đột nhiên, chín người Tô Diệu Hồng tỉnh táo lại, nhưng lại không có chút nghi ngờ gì, vẫn khom người hành lễ với mấy người Lý Bắc Thần.
Đối với số người bên cạnh Lý Bắc Thần, vì sao chỉ còn ba người, cũng không có chút nghi ngờ gì.
Trong trí nhớ của bọn hắn, theo bên người Lý Bắc Thần chỉ có ba người!
“Mấy vị, việc đó dễ như trở bàn tay thôi, không cần phải đa lễ!”
Lý Bắc Thần cười nói.
“Đại nhân, nếu ngươi không chê bai, ngươi có thể cùng chúng ta đến thành Tử Sương. Đến lúc đó trưởng bối trong nhà nhất định sẽ bày tỏ cảm ơn với đại nhân.”