Chương 597: Nhân kiệt tuyệt thế(1)
Bảo vật vượt qua Động Thiên cảnh, cực ít.
“Triệu hồi trao đổi nhị giai!”
Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự, lập tức thầm nói trong lòng.
Không nhắc đến đế triều Đại Càn, chỉ riêng trong phủ Liễu Diêm đã có cường giả Pháp Tương cảnh rồi!
Mặc dù lúc này hắn chỉ ở thành Từ Sương, nhưng ai cũng không nói chắc được liệu sẽ có cường giả Pháp Tương cảnh đến rồi sau đó ra tay với hắn hay không.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.
“Chúc mừng Luân Hồi chi chủ, triệu hồi ra Hồ Tuyết Nham từ trong Luân Hồi!”
Hồng Đỉnh Thương nhân Hồ Tuyết Nham?
Lý Bắc Thần hơi nhướng mày.
“Phát triển một thương hội trong đế triều Đại Càn cũng không tồi…”
Lý Bắc Thần khẽ cười.
Vệ Thanh tiến vào quân đội của đế triều Đại Càn.
Trịnh Hòa tiến vào hải quân của đế triều Đại Càn.
Diêu Sùng tiến vào hệ thống quan văn.
Lý Thuần Phong dùng thân phận Phong Thủy sư gia nhập Đại Càn.
Tả Từ thành lập thế ngoại tông môn
Yêu Ly thành lập tổ chức tình báo, ám sát.
Hồ Tuyết Nham thành lập thương hội.
Như vậy, cho dù triều đình hay dân gian thì đều có nhân kiệt tiến vào, tìm cơ hội phát triển.
“Lại đổi lấy Luân Bàn nhị giai!”
Ba trăm khí vận tán loạn đổi lấy Hồ Tuyết Nham, chính là kiếm lời lớn!
“Chúc mừng Luân Hồi chi chủ, triệu hồi ra Lục Sí Thiên Nghị từ trong Luân Hồi!”
Lục Sí Thiên Nghị có sức mạnh vô cùng lớn, cơ thể cứng rắn, sáu cánh vô cùng sắc bén, không thể đùa được, dưới tình huống đánh úp bất ngờ, có thể giết cường giả Pháp Tương cảnh nhất nhị trọng.
Dị thú Pháp Tương cảnh!
Khóe miệng Lý Bắc Thần mang ý cười.
Dị thú giá trị ba trăm khí vận tán loạn, quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Có sự tồn tại của Lục Sí Thiên Nghị, hắn làm việc trong phủ Liễu Diêm cũng có thể thả lỏng hơn chút.
Trong mắt Lý Bắc Thần chợt lóe thần quang.
…
“Tướng quân! Nhân Hoàng có lệnh!”
Tại phía đông hoàng triều Đại Hạ, vượt qua dãy núi Vô Tận chính là ranh giới của hoàng triều Đại Vũ.
Bây giờ hoàng triều Đại Vũ đang rơi vào tình thế hỗn loạn.
Liêm Pha và Thích Kế Quang không lãng phí thời gian từng bước chiếm giữ thành trì mà đánh thẳng vào sào huyệt kẻ địch, trực tiếp tiến đánh hoàng thành Đại Vũ từ phía tây, giết chết Vũ Hoàng, giết hết con cháu hoàng thất.
Dù sao hoàng triều Đại Vũ cũng là hoàng triều dị tộc, gần như toàn bộ trong hoàng triều đều là dân chúng “Đọa Vũ tộc”.
Đây cũng là nguyên nhân Liêm Pha và Thích Kế Quang lựa chọn trực tiếp tấn công hoàng thành.
Khó mà chiếm lĩnh thành trì!
Bọn họ là Nhân tộc, dân chính toàn thành đều là Đọa Vũ tộc, chủng tộc khác biệt, một số thủ đoạn vỗ về làm yên lòng dân căn bản vô dụng.
Cũng không thể chém giết sạch sẽ mấy chục tỷ con dân hoàng triều Đại Vũ nhỉ?
Thích Kế Quang giơ tay tiếp nhận thánh chỉ, trịnh trọng mở ra.
Nội dung trong thánh chỉ không nhiều, chỉ có ba chuyện.
Thứ nhất, tiêu diệt hoặc thu phục những thế lực lớn mạnh bên trong hoàng triều Đại Vũ, bổ nhiệm một số cường giả Đọa Vũ tộc làm quan viên, vỗ về làm yên lòng dân các nơi.
Thứ hai, cho dân chúng Đọa Vũ tộc vào “lao tịch”, nhất định phải lao dịch không công tròn ba năm mới có thể trở về “bình tịch”, xem như bình đẳng với con dân Đại Hạ.
Thứ ba, sau khi ổn định hoàng triều Đại Vũ, bắt đầu tiến công hoàng triều Đại Chúc ở phía đông, mở ra con đường tiến vào biển cả.
Thích Kế Quang cuộn thánh chỉ lại, cau mày.
Trong thánh chỉ nói vô cùng rõ ràng.
Nhưng tiến hành như thế nào lại là chuyện khó.
“Trước hết thu phục những thế lực náo loạn kia đã…”
Thích Kế Quang nhỏ giọng tự nhủ, trong mắt khẽ lóe sát ý.
Lãnh thổ hoàng triều Đại Vũ cực kỳ rộng lớn, chiếm giữ tám giới vực, gấp hoàng triều Đại Hạ chừng bốn lần.
Các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều không kể xiết.
Vũ Hoàng bị giết, không biết bao nhiêu thế lực trồi lên mặt nước, chiêu binh mãi mã, dã tâm bừng bừng.
Trong đó có sáu phe thế lực mạnh nhất.
Trấn Đông vương của hoàng triều Đại Vũ, dưới trướng có hai đội quân tinh nhuệ, cũng có hai cường giả Động Thiên cảnh.
Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu hoàng triều Đại Vũ, gia tộc Hào Liên hùng bá Tây Bắc, khống chế hai đội quân tinh nhuệ có một tên cường giả Động Thiên cảnh.
Binh mã đại nguyên soái của hoàng triều Đại Vũ, lúc ấy cũng ở trong hoàng thành, trốn thoát được một kiếp, ôm binh tự lập, chiêu binh mãi mã ở phía đông nam.
Thừa tướng Các Ngục của hoàng triều Đại Vũ, liên lạc với mười tám gia tộc, tạo thành liên quân, chiếm giữ tại Đông Bắc.
…
“Mời tướng quân Liêm Pha đến bàn chuyện!”
Thích Kế Quang suy nghĩ một lát rồi khẽ hô lên.
Nhất định phải hung hăng tiêu diệt sáu phe thế lực này!
Như vậy mới có thể thần phục, để Đại Hạ sử dụng những thế lực kém một bậc khác.
…
“Hoàng thượng, hoàng thành của hoàng triều Đại Vũ bị đại quân hoàng triều Đại Hạ công phá, hoàng thất bao gồm cả Vũ Hoàng, không một ai sống sót.”
Phía bắc hoàng triều Đại Vũ chính là hoàng triều Đại Hồng, lúc này thừa tướng Liễu Trọng đang nghiêm túc phát biểu trong triều.
Vừa dứt lời, bá quan văn võ trong triều lập tức xôn xao.
Rất nhiều quan viên văn võ vẫn chưa nhận được tình báo này đều bỗng chốc trợn to hai mắt, không dám tin vào tai của mình.
Hoàng triều Đại Vũ chỉ yếu hơn Đại Hồng một bậc, vậy mà lại diệt vong rồi?
Trong lòng bọn họ có mừng rỡ, nhưng càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi!
Chấn động vì thực lực của hoàng triều Đại Hạ!