Chương 71: Dẫn địch vào cốc
Tống Lương Nghệ nhanh chóng lĩnh một vạn binh đi ra khỏi thành trước, thấp nhất cũng là võ giả Thể Phách Tứ Trọng trở lên, tốc độ cực nhanh. Mà trong lòng hắn lại đang vô cùng lo lắng, nóng như lửa đốt, liên tục tăng tốc hành quân.
Bởi vì, người đang trong tình cảnh nguy hiểm chính là đệ đệ duy nhất của hắn!
Không bao lâu sau, Tống Lương Nghệ đã đi vào khe Lang Yêu. Hắn khẽ nhíu mày lại, tuy trong lòng vội vàng nhưng hắn nhìn hai sườn núi với địa hình hiểm trở cũng có chút lo lắng sẽ bị kẻ địch phục kích.
Đang định hạ lệnh cho đại quân dừng lại thì đột nhiên trong khe núi xuất hiện hai bóng người đang chém giết nhau làm vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi, kinh ngạc xen lẫn giận dữ!
Tuy chỉ chợt loé qua nhưng hắn nhìn rất rõ. Một người trong đó mặc chiến giáp, đầu đội chiến khôi của tướng lĩnh Đại Viêm, cả người chảy đầy máu tươi, rõ ràng là bị thương rất nặng. Không cần nhiều lời, tất nhiên là đệ đệ của hắn!
Dù gì cũng chỉ có đệ đệ hắn phụng mệnh tới đây điều tra, không thể là tướng lĩnh Đại Viêm khác được!
Mà thấy kẻ địch chỉ có một người làm hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này hai người đang chém giết đã biến mất, nhưng hắn lại có thể cảm ứng được hơi thở cường đại, lóa mắt như mặt trời ban trưa của một người cảnh giới Tông Sư!
Mà trong cảm ứng của hắn, hơi thở của đệ đệ hắn vậy mà đã ngã khỏi Tông Sư, chỉ còn Thần Phủ, điều này làm cho hắn càng thêm nôn nóng.
Rầm rầm rầm!
Vạn người lao đi, đều là võ giả Thể Phách Tứ Trọng trở lên, khí lực kéo dài, bước chân nặng nề, đột nhiên nhảy vào khe núi. Lập tức làm cho vách đá hai bên phải rung động, từng cục đá vụn rơi xuống từ trên cao, âm thanh lộn xộn.
Hàn Cầm Hổ lạnh lùng nhìn đội quân Đại Viêm này nhảy vào khe núi, sau lưng là Trương Tấn đang mặc chiến giáp Đại Viêm cung kính đứng thẳng, bội phụ ngũ thể đầu địa với sự tính kế của tướng quân.
“Kẻ địch đã vào tròng, thu võng.”
Hàn Cầm Hổ nhàn nhạt phân phó, hắn dựng thẳng đại đao trong tay lên, trong mắt tràn ngập sát khí, huyết quang chậm rãi bao phủ cả người!
“Bắn!”
Trên vách núi bên trái đột nhiên vang lên một tiếng quát to, Hà Dung đứng thẳng lạnh lùng nhìn quân đội Đại Viêm đang nhanh chóng bước đi dưới chân núi, khẽ nhếch khoé miệng.
Vù! Vù! Vù!
Lập tức, vạn tiễn tề phát, từng mũi tên sắt được bắn xuống từ trên vách núi màn theo ánh sáng lãnh lẽo, như một mảnh mây đen bao phủ đỉnh núi, che lại một tảng khe núi lớn!
Toàn thể tướng sĩ Kiêu Dũng doanh, thấp nhất đều là võ giả Thể Phách Thất Trọng trở lên, không tính Đại Tuỳ duệ tốt, binh sĩ Thiên Nguyên cảnh trở lên cũng hoàn toàn không thiếu. Hiện giờ bên trong khe núi toàn bộ là quân địch, căn bản không cần nhắm chuẩn, chỉ cần kéo cung và bắn!
Dưới tình huống này, căn bản không cần theo đuổi chính xác, chỉ cần lực sát thương. Bọn họ dùng một cung hai mũi tên, thậm chí ba mũi tên, dựa vào sức mạnh của Thể Phách Thất Trọng trở lên, lại nhìn xuống từ trên cao, vô cùng nhẹ nhàng.
“A!” “A!!”
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, vô số đầu của binh sĩ Đại Viêm đều bị bắn nứt ra. Chúng hoảng sợ nhìn từng mũi tên sắt bay xuống, khuôn mặt hiện lên sự tuyệt vọng.
“Phòng ngự!! Phòng ngự!!”
Đầu Tống Lương Nghệ tối lại rồi lập tức phản ứng lại. Hắn hét to, trường thương trong tay quét ngang hư không, ánh thương lóng lánh đánh bay từng mũi tên đang được bắn xuống.
Nhưng sức của một mình hắn cũng chỉ có thể bảo vệ những binh sĩ ở gần. Rất nhiều binh sĩ phía xa đều sợ hãi chạy tán loạn để né tránh mưa tên, căn bản không thể tập trung lực lượng để phản kích!
Lần tập kích này tới quá đột ngột, Tống Lương Nghệ căn bản chưa hề có sự chuẩn bị nào cả.
Nhìn quân đội hỗn loạn, khuôn mặt của hắn trở nên dữ tợn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên vách núi. Nơi đó có một tên sĩ tốt giương cung cài tên, rồi bắn tên xuống dưới một cách gọn gàng ngăn nắp!
“Chết đi!!”
Hắn thả người nhảy lên, chân đạp vách đá, không ngừng múa may trường thương tròn tay ngăn cản lại cơn mưa tên, mà thân hình lại nhanh chóng bay lên trên vách núi!
Bảy, tám cao thủ cảnh giới Thần Phủ theo sát phía sau, chân đạp vách đá, leo lên sườn dốc, tức giận liều mạng tấn công các tướng sĩ của Kiêu Dũng doanh.
Đột nhiên, một tiếng bước chân cực kỳ quỷ dị vang lên bên tai bọn hon. Sau đó, bọn họ kinh ngạc nhìn thấy một nam tử mặc ngân giáp bạc khôi, thân hình cao lớn, trong tay cầm một thanh đại đao, đứng ở bên vách núi đang lạnh nhạt nhìn xuống bọn họ.
Lửa giận của Tống Lương Nghệ xông lên tận trời. Hắn lập tức nhận ra nam tử này chính là bóng người Tông Sư chợt lóe qua lúc nãy!
“Đệ đệ của ta đang ở đâu?!”
Tới giờ phút này, sao hắn còn không rõ cảnh tượng mình vừa nhìn thấy chỉ là diễn kịch!
Rõ ràng chính là vì dụ dỗ hắn lĩnh binh bước vào khe núi, đáng giận!