Chương 89: Thích Kế Quang xuống Nam (2)
Ngoài thành Khánh Bắc, một mảnh quân doanh liên miên phập phồng. Liếc mắt nhìn lại, cản bản không có cách nài nhìn thấy điểm cuối.
Giữa doanh trại quân đội, đan xen thú vị, phân bố rậm rạp. Tuy số lượng rất nhiều, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác lộn xộn mà ngược lại làm người cảm thấy cực kỳ hợp quy tắc.
Nơi này chính là nơi Lăng Uy đại tướng quân của Vương triều Đại Võ cầm binh, giằng co với thành Khánh Bắc.
“Cấp báo?”
Lăng Uy thả án quyển trong tay xuống, mắt hổ trợn lên, uy phong lẫm lẫm, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, cả người phát ra một cỗ khí thế hùng hậu như một ngọn núi cao!
Hắn duỗi tay cầm lấy, đọc nhanh như gió. Sau đó lập tức nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên sự sắc bén, quát to: “Lập tức gọi các vị tướng quân tới đây nghị sự!”
Suy nghĩ trong lòng thay đổi, kinh nghi bất định, thành Đồ Bình thế mà lại bị người cướp lại!
Chẳng lẽ ở vương triều, ngoài chi đại quân này của hắn thì còn có một đội quân khác ở đây?
Nhưng hắn lại không nghe thấy chút tiếng gió nào.
Vẻ mặt Lăng Uy thay đổi, việc này có hơi kỳ quặc. Thành Đồ Bình ở phía Đông Bắc của thành Khánh Bắc, con đường chính duy nhất đã bị thành Khánh Bắc chặt đứt, muốn vòng qua thành Khánh Bắc thì nhất định phải đi đường núi.
Nhưng trong rừng nhiều hung thú, cho dù là quân thông hành chủ chốt cũng sẽ tổn thất không nhỏ. Huống chi hắn thống lĩnh ba mươi vạn đại quân bình thường?
Nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Chẳng lẽ quân Trấn Hổ hoặc là quân Trấn Long xuất hiện?”
Trong lòng chấn động, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt như có ánh sao hiện lên, lẩm bẩm tự hỏi, vô dùng xúc động.
Không bao lâu sau, mấy vị tướng lĩnh trên người mặc chiến giáp, uy vũ bất phàm đi vào doanh trướng. Sau khi hành lễ với Lăng Uy, từng người đều ngồi xuống.
“Chư vị, vừa nãy ta nhận được cấp báo của mật thám thành Khánh Bắc. Thành Đồ Bình đã bị quân đội Đại Võ bên ta cướp lại, quân đội của thành Khánh Bắc có hành động!”
Lăng Uy đợi mọi người ngồi xuống rồi thông báo luôn tình báo mà không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, mắt hổ uy nghiêm quét nhìn mọi người.
“Thành Đồ Bình bị cướp lại?”
Mọi người nghe vậy lập tức cảm thấy ngạc nhiên. Một đại tướng ngồi đầu phía bên trái kêu to, dáng người to lớn mạnh mẽ chấn động.
“Không sai, nhưng không biết là người nào làm vậy, có thể vòng qua thành Khánh Bắc trực tiếp công chiếm thành Đồ Bình.”
Lăng Uy gật đầu.
“Đại tướng quân, theo ti chức thấy, dù là ai làm thì đều có lợi cho quân ta!”
Tướng lĩnh ngồi đầu tiên bên phải đứng lên một cách nho nhã, sau khi hành lễ thì mỉm cười nói.
Lăng Uy chuyển ánh nhìn sang người này: “Ồ? Không biết Ý Viễn có cao kiến gì?”
“Đại tướng quân, thành Khánh Bắc có hành động hẳn là phái đại quân tới thành Đồ Bình. Tuy vị trí địa lý của thành Đồ Bình cũng không quan trọng, nhưng Đại Viêm sẽ không để sau lưng mình bị xếp vào một cây đinh. Tất nhiên phải nhổ đi, binh lực của thành Khánh bắc giảm bớt, với bên ta mà nói đúng là một chuyện tốt.”
Ý Viễn chậm rãi nói, ánh mắt đầy tự tin.
Lăng Uy gật đầu, sao hắn có thể không biết điểm này. Chỉ là hắn không có chút manh mối vào về đội quân kia, vì vậy trong lòng mới cảm thấy lo lắng.
Nhưng nói đến cùng, chuyện này thật sự có lợi cho đại quân của hắn.
…
“Nguyên Kính, lần này đi quận Hoài Thành ngươi phải đặt cẩn thận lên trên hết.”
Nửa tháng đã trôi qua kể từ ngày kết minh với Thôi Tâm Thuỷ, mấy ngày trước Thôi gia đã đưa năm mươi viên Linh Dương đan, Lý Bắc Thần rất hài lòng với hiệu suất của Thôi gia.
“Chủ công yên tâm.”
Thích Kế Quang mặc chiến giáp, bên hông đeo đao, dáng người cao lớn, ánh mắt khiến người khiếp sợ, cực kỳ xuất chúng.
Lúc này hắn đang quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ, khuôn mặt kiên nghị.
Một trăm danh Thiến gia quân sau lưng hắn cũng cung kính quỳ gối, trên khuôn mặt chỉ có sự bình tĩnh.
Đây là sáu mươi danh Thiến gia quân mà Lý Bắc Thần triệu hồi sau khi trở về từ Bắc Cảnh. Ở Bắc Cảnh nhiều người nhiều mắt nên không tiện triệu hoán, tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Thêm bốn mươi danh lúc trước, tổng cộng là một trăm danh Thiến gia quân với khí thế mạnh mẽ, dáng người cường tráng, đều là nam nhi oai hùng hiếm có!
Bọn họ đi theo Thích Kế Quang huyết chiến sa trường, bây giờ quay lại thế gian, sát khí chi trọng, sát khí chi thịnh, tuyệt đối làm người kinh hãi hoảng sợ.
Uy thế của trăm người có thể đối diện với cả những Tông Sư bình thường!
Lại có trận Uyên Ương thêm vào, chiến lực sẽ càng mạnh mẽ hơn, cũng làm Lý Bắc Thần tràn ngập chờ mong.
Thích Kế Quang không nói thêm nữa, hắn đứng lên rồi ôm quyền hành lễ thêm lần nữa. Sau đó suất lĩnh trăm danh Thiến gia quân bước lên chiến mã, hoá thành một chùm tia sáng, lập tức lao ra doanh địa Vĩnh An, hướng về phía Nam, quận Hoài Thành cách nơi này mấy nghìn dặm!
Lần này đi, chắc chắn sẽ huyết chiến mấy ngày liên tục, chém giết trăm vạn người!
Mà danh tiếng của Thích Kế Quang hắn chắc chắn sẽ vang vọng mảnh đất này, làm hàng tỉ người truyền xướng và sợ hãi!