Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 95: Dự Nhượng diệt Độc Tàm

Chương 95: Dự Nhượng diệt Độc Tàm


Một vị Tông Sư cao giai đã có thể chống đỡ một thế lực lớn như Độc Tàm môn, nằm trong năm vị trí hàng đầu của phủ Tế Bắc. Mặc dù phủ Tế Bắc giáp với biên giới phủ Bắc Xuyên, nhưng thực lực của nó yếu hơn so với các phủ khác, dù vậy cũng không nên coi thường.
Mà hiện tại thành Vĩnh An, đã có vị thế nhất định.
Lan truyền ra ngoài, cũng đủ khiến toàn bộ Vương triều Đại Võ phải ngả mủ thán phục, trở thành tâm điểm chú ý của tất cả ánh mắt mọi người trong Vương triều Đại Võ.
“Vâng, chủ công.”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ khoảng không, Khâu Tử Thạch đang ngồi trên mắt đất, trong lòng run lên từng đợt, đồng tử co rút lại, sự tồn tại mang đến cho hắn mối nguy hiểm rình rập, chính là người này!
Mặc dù nghe thấy giọng nói, cẩn thận cảm nhận, cũng chẳng nhận thấy được gì cả!
Đáng sợ!
“Tạm giữ hắn lại trước.”
Sau khi cân nhắc một lúc, Lý Bắc Thần mở miệng nói với Khâu Tử Thạch đang hoảng hốt bất an, khiến cho hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm!
Hắn tin rằng, ‘Tiếu Nguyệt Sơn’ sẽ phát giác ra sự biến mất của hắn, từ đó tìm kiếm manh mối, chỉ cần hắn chưa chết, thì hắn nhất định sẽ được cứu!
Thực lực của ‘Tiếu Nguyệt Sơn’, hắn rất rõ ràng, nhất định có thể nghiền nát thành Vĩnh An!.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, le lói lên một tia hy vọng mãnh liệt!
Lý Bắc Thần nhìn Khâu Tử Thạch đang thở phào nhẹ nhõm, mặt mày cực kỳ bình tĩnh, người này là trưởng lão của ‘Tiếu Nguyệt Sơn’, chức vị cũng không thấp, có thể moi ra được rất nhiều bí mật của Vương triều Đại Võ từ trong miệng hắn!
Người sống, luôn luôn có giá trị hơn người đã chết.

Quận Vĩnh Hưng Phủ Tế Bắc là nơi ở của Độc Tàm môn.
Nơi này có trùng độc, rắn, kiến, cóc và bọ cạp ở khắp mọi nơi.
Đầm lầy, rậm rạp um tùm, vừa nhìn qua đã thấy hư thối, bọt nước nổi lên từng cái, khí độc nồng đậm.
Bên ngoài núi Ngọa Tàm, ánh mắt bốn đệ tử của Độc Tàm môn rét lạnh chết chóc, ngồi xếp bằng trong bộ y phục màu xanh lục, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chướng khí độc của đầm lầy bị bọn họ hít vào trong cơ thể.
Mặc dù nhiệm vụ của họ là canh giữ của núi, nhưng trăm dặm quanh đây không có người sinh sống, lại có rất nhiều, chướng khí dày đặc, lâu năm suốt tháng, không thấy một người lạ nào.
Vì vậy, bọn họ không đành lòng bỏ thời gian tu luyện, chăm chỉ luyện độc tính trong cơ thể ở bên ngoài của núi.
Ma môn tàn nhẫn hơn chính đạo rất nhiều, nếu không chăm chỉ, thực lực kém, không chỉ giễu cợt đơn thuần là lừa gạt, mà có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Cho dù là trưởng lão môn phái, huynh đệ đồng môn, thì sao chứ?
Ma môn làm theo nguyên tắc ưu tiên kẻ mạnh loại bỏ kẻ yếu, chỉ những người có khả năng thích ứng mới có thể tồn tại, những người không có khả năng thích ứng sẽ bị loại bỏ tàn nhẫn, không có ai đi thương hại một con kiến yếu ớt cả.
Không có lý do, yếu đuối cũng là một cái tội!
Vì thế họ đã luyện tập rất chăm chỉ, kham khổ vô cùng.
Nhưng họ không nhận ra rằng một bóng đến kỳ lạ không thể phát hiện đang đứng sau lưng họ, tay cầm thành trường kiếm, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
Soạt!
Vô thanh vô tức, trong hư vô, một thanh trường kiếm lóe lên như chớp, bốn người bọn họ trong tích tắc bị thanh kiếm xuyên qua cổ, nhưng điều quỷ dị là một luồng sức mạnh băng giá đông cứng hết máu sắp phun ra ngoài.
Bốn người bọn họ vẫn giữ nguyên động tác trước đó không hề thay đổi, thậm chí là ngay cả vẻ mặt cũng vẫn y như cũ.
Nhưng đã không còn hơi thở của sự sống.
Dự Nhượng ngẩng đầu nhìn gò đất tương tự con tằm đang nằm trước mắt, trên mặt không lộ ra vẻ gì, cất bước về phía cửa lớn.
Như thể một vũng nước hòa vào biển cả, bóng dáng Dự Nhượng đi xuyên qua cánh cổng một cách quỷ dị, cánh cổng vẫn nguyên vẹn, yên tĩnh đứng nơi đó.
Ánh mắt thờ ơ, hắn lặng yên đi về phía trước, hắn cảm nhận được dao động của sự sống theo hướng đó.
Khẽ nép sang một góc, một ngôi nhà bằng đá hiện ra trước mắt Dự Nhượng, có hàng chục ngôi nhà, nhưng hắn giống như đang đi ở một thế giới khác, không hề chạm vào chúng.
Những độc vật này cũng không phát giác ra được điều gì.
Sau một vài nhịp thở, Dự Nhượng bước ra khỏi ngôi nhà bằng đá với vẻ mặt lạnh băng, tay cầm kiếm đi về nơi tiếp theo.
Một đường hắn đi qua, không còn bất kì vật sống nào có thể tồn tại.
“Hửm?”
Ở chỗ sâu nhất trong mật thất, Lão Tổ Độc Tàm môn, Tông Sư cao giai đột nhiên mở bừng hai mắt, tia sát khí vụt qua nơi đáy mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị chấn động tỉnh lại?”
Hắn nhíu chặt hai mày, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống thế này.
“Lẽ nào trong lòng nảy sinh dự cảm gì đó?”
Đột nhiên, hắn sửng sốt, như thể là nghĩ đến điều gì đó, hơi kích động, cau mày tự lẩm bẩm, cả khuôn mặt lập tức bao phủ một tầng sương độc màu xanh, vô cùng rợn người.
Nảy sinh dự cảm gì đó là năng lực không phải người nào cũng có được, nhưng hắn không biết làm thế nào để có được khả năng này, hắn chỉ biết, cường giả cảnh giới Tông Sư trở lên đều có khả năng nhất định có được nó.
Mà hiện tại, thọ nguyên của hắn đã sắp tận, sinh mệnh cũng không còn nhiều, nhưng từ trước đến nay, hắn chưa từng có được năng lực này!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất