Chương 245: Cho tới bây giờ ngươi cũng không sợ nước (1)
Ngô Ý và Từ Hân Nghi còn cả nữ sinh còn lại đều trợn tròn mắt, các nàng đều biết Trần Vũ San mắc chứng sợ nước, mặc dù không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng khi Trần Vũ San tắm cũng không dám dùng vòi sen, lại càng không cần phải nói tới chuyện trực tiếp tắm trong bể tắm, bình thường nàng chỉ dám dùng ca múc nước ra tắm rửa. Bình thường, mỗi khi nàng thấy hồ nước hoặc bãi biển… đều né xa xa, vậy mà hiện tại Hạ lão sư lại trực tiếp ném nàng vào bể bơi?
Hạ lão sư biết rất rõ Trần Vũ San mắc chứng sợ nước, lẽ nào đây là phương thức Hạ lão sư giải quyết chứng sợ nước cho Trần Vũ San? Làm vậy, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ phản tác dụng, trực tiếp dọa Trần Vũ San sợ chết khiếp?
"A..." Tiếng thét chói tai của Trần Vũ San truyền vào trong tai mọi người, lúc này, mọi người đều không tự giác dời lực chú ý đến trên người Trần Vũ San, về phần đám đội viên đội bóng rổ bị đánh ngã trên đất, trong lúc nhất thời ngược lại không có ai tiếp tục quan tâm, ngay cả An Nhiên cũng đang nhìn về phía Trần Vũ San trong bể bơi.
"Cứu mạng, cứu mạng, ta mắc chứng sợ nước, ta sợ nước, cứu mạng..." Trần Vũ San ở đó hô cầu cứu, mà cũng có mấy người đã chuẩn bị nhảy xuống nước cứu người, kể cả Từ Hân Nghi, thậm chí ngay cả An Nhiên cũng đều đi tới.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Hạ Chí vang lên: "Trần Vũ San, không cần phải sợ, nhắm mắt lại, thả lỏng, không cần đập nước, cũng không cần đạp chân, tin tưởng ta, ngươi sẽ không chìm xuống, bởi vì ta ở đây."
Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, ôn hòa đến mức khiến người ta khó có thể tin được hắn vừa đánh ngã mười mấy đội viên đội bóng rổ, mà giọng ôn hòa này còn mang theo loại sức hút thần kỳ. Mọi người lập tức ngạc nhiên phát hiện, lúc này, vậy mà Trần Vũ San đã ngừng thét chói tai, nhưng hai tay nàng còn đang vỗ nước theo bản năng, hiển nhiên, chỉ riêng những lời này hoàn toàn không đủ để khiến Trần Vũ San lập tức khôi phục bình thường.
"Ta biết ngươi mắc chứng sợ nước, nhưng ngươi cũng không phải trời sinh đã mắc chứng sợ nước, vào năm ngươi tám tuổi, ngươi đã từng bị đuối nước, lần đuối nước kia khiến ngươi thiếu chút nữa chết đi. Mà từ đó về sau, ngươi bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi thấy nước. Theo tuổi của ngươi từ từ tăng dần, thậm chí ngươi còn bắt đầu cảm thấy, từ nhỏ ngươi đã sợ nước, ngươi cảm thấy ngươi là trời sinh đã mắc chứng sợ nước." Giọng nói của Hạ Chí vẫn ôn hòa như cũ, tốc độ nói rất thong thả, "Thế nhưng ngươi phải biết rằng, trên đời này, không có bất kỳ người nào trời sinh đã mắc chứng sợ nước, bởi vì trước khi chúng ta sinh ra, chúng ta vốn đang ở trong nước, mà thậm chí lúc ấy là khoảnh khắc chúng ta thấy thoải mái nhất đời này."
Rõ ràng Trần Vũ San đã càng thêm bình tĩnh hơn một chút, rốt cục nàng cũng nhắm mắt lại, tay dần dần bắt đầu ngừng đập nước, mà khiến đám người vây xem có chút mê hoặc là, nàng cứ nằm trong bể bơi như vậy nhưng không hề có chút dấu hiệu sẽ trầm xuống, điều này sao có thể?
An Nhiên cũng rất khó hiểu, tuy hiện tại chuyên ngành của nàng ta là nhảy cầu, nhưng kỹ năng bơi của nàng ta cũng có thể tính là không tệ, nàng ta có thể khiến bản thân mình duy trì ở trạng thái trôi lơ lửng trên mặt nước, nhưng tay chân của nàng ta đều phải có động tác rõ ràng một chút mới được, không thể nào hoàn toàn bất động mà vẫn có thể lơ lửng.
Trên lý luận, nếu một người đủ béo thì có khả năng nổi, nhưng vấn đề là rõ ràng Trần Vũ San không mập, trên thực tế, nàng còn hơi gầy đây.
"Trần Vũ San, ngươi làm rất khá, hiện tại ngươi bắt đầu tưởng tượng bản thân mình đã về tới thời gian chưa ra đời, vào lúc đó, ngươi rất thoải mái, ngươi ở trong bụng mẹ bơi một cách rất mãn nguyện, ngươi không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, càng không cần lo lắng bị đuối nước, ngươi không mắc chứng sợ nước, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng sợ nước, mà cảm giác sợ hãi ngươi từng có kia chẳng qua chỉ là ảo giác của ngươi." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, giọng nói của hắn vẫn có sức hút như vậy, khiến không ít người thầm nói, cái này sao trông như thôi miên vậy?
Nhưng vấn đề là nếu như thế này cũng có thể thôi miên, vậy hắn cũng quá mạnh đi?
Gần như không ai cảm thấy chỉ cần nói vài câu đơn giản là có thể trị hết chứng sợ nước của một người, nhưng hiện tại, thực tế là Trần Vũ San cứ nằm ở nơi đó nhắm mắt lại như vậy, vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn, hiện tại nàng thực sự không sợ nước chút nào.
"Quá giả đi?" Ngô Ý ở đó nhỏ giọng thầm thì một câu.
"Chắc chắn đây là thuật thôi miên, ta cảm thấy Mạc Ngữ đã bị Hạ lão sư thôi miên." Từ Hân Nghi cũng ở đó nói thầm.
"Chiếu theo lời ngươi nói, lẽ nào hiệu trưởng cũng bị thôi miên cho nên mới thành bạn gái của Hạ lão sư?" Lúc này ngược lại Ngô Ý có chút công nhận suy đoán của Từ Hân Nghi.
"Có khả năng." Từ Hân Nghi gật đầu, "Ngươi nói xem, có phải chúng ta nên nghĩ biện pháp rời đi không? Nếu không ngộ nhỡ Hạ lão sư cũng thôi miên chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta cảm thấy ngươi nghĩ nhiều, Hạ lão sư thôi miên ngươi còn không bằng đi thôi miên An Nhiên kia." Ngô Ý thuận miệng nói.
"Ngô Ý, ngươi có ý gì? Ngươi nói ta không xinh đẹp bằng An Nhiên?" Từ Hân Nghi hơi bất mãn.
"Ngươi vốn không xinh đẹp bằng nàng." Ngô Ý bày ra dáng vẻ đương nhiên.
Từ Hân Nghi lập tức buồn bực, vài giây sau nàng mới phì phò nói một câu: "Dù sao thì ta cũng đẹp hơn ngươi!"
"Đúng, dù sao thì ngực ngươi cũng lớn, ngươi nói gì cũng đúng." Ngô Ý thuận miệng trả lời một câu, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Vũ San trong bể bơi, bởi vì đột nhiên nàng phát hiện, nàng có chút muốn học bơi.