Chương 247: Ta đưa ngươi rời khỏi nơi này (1)
Mưa xối xả mưa tầm tã, làm mơ hồ tầm mắt của mọi người, rất nhanh Hạ Chí đã biến mất trong tầm mắt mọi người, sáu học sinh hai nam bốn nữ đưa mắt nhìn nhau, vì sao có đôi khi ta lại cảm thấy Hạ lão sư này rất không đáng tin cậy? Nói tốt đi ăn cơm, sao hắn có thể chạy mất như thế?
"Hạ lão sư làm vậy là vì không muốn mời chúng ta ăn cơm đúng không?" Từ Hân Nghi có chút buồn bực.
"Ta cũng cảm thấy vậy." Ngô Ý lại một lần nữa có cùng ý kiến với Từ Hân Nghi.
"Ta cảm thấy không hẳn là vậy." Trần Vũ San nhỏ giọng tiếp lời, "Hạ lão sư không giống người hẹp hòi, bể bơi ở đây rất đắt, một giờ phải trả trăm tệ, sáu người chúng ta là 600 tệ, đều là Hạ lão sư trả tiền."
"Ta cảm thấy Trần Vũ San nói đúng." La Đan cũng tán thành, "Cho dù Hạ lão sư thực sự keo kiệt, hắn cũng có thể tìm hiệu trưởng để đòi lại khoản này, không đến mức chạy mất như vậy."
"Rất có thể Hạ lão sư có chuyện đột xuất, chúng ta đi ăn trước đi, cùng lắm thì ta mời mọi người là được." Lý Thiến ở bên cạnh tiếp lời.
"Đúng vậy, ta cũng có thể mời." Đổng Dũng cũng lập tức biểu thị tán thành.
"Không sai, chúng ta đi ăn trước đi, chỉ có điều không cần đám nam sinh các ngươi mời, đến lúc đó chúng ta cứ để Hạ lão sư trả tiền, nếu Hạ lão sư không đến, chúng ta trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng." Ngô Ý sờ bụng, "Thật đói, ta phát hiện học bơi quá tiêu hao năng lượng, đi nhanh đi, bên kia có quán ăn, không cần bị mưa ướt vẫn có thể tới."
"Bơi có thể giảm cân." Đổng Dũng lập tức tiếp lời.
"Đổng bàn tử, ngươi đừng giảm, ngươi giảm rồi lớp chúng ta sẽ không còn ai mập nữa." Từ Hân Nghi ở bên cạnh nói một câu.
Sáu người vừa ồn ào vừa chạy về phía quán ăn cách đó không xa, mà tiểu phân đội sáu người học bơi này cũng không tự chủ được mà bắt đầu càng thêm quen thuộc.
Thật ra, từ 10 phút trước đã bắt đầu mưa xối xả, mưa rất lớn, lớn đến cơ hồ đuổi hết tất cả mọi người vào nhà. Vì vậy hiện tại, khuôn viên học viện thể dục to lớn này có vẻ hết sức quạnh quẽ.
Tiếng sấm đùng đùng, mưa rơi xối xả, lúc này Hạ Chí đã ngừng chạy, hắn không nhanh không chậm đi dưới màn mưa, không hề có chút chật vật và hoảng loạn nào, ngược lại như nhàn đình tín bộ. Mà quần áo trên người hắn vẫn khô ráo như cũ, lại có thể không hề bị mưa xối ướt. Nếu có người thấy một màn như vậy, nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có điều tuy nhìn Hạ Chí như đi lung tung không mục đích, nhưng thực tế hắn cũng không phải không có mục tiêu, hắn đi rất chậm, nhưng cùng lúc đó, hắn lại như đang lắng nghe, như muốn nghe tiếng đàn, tiếng đàn hoàn toàn bị bao phủ trong tiếng mưa và tiếng sấm chớp.
Tiếng đàn gián đoạn truyền tới chỉ dẫn phương hướng cho Hạ Chí, mưa xối xả vẫn còn chưa dừng lại, nhưng tiếng đàn lại càng ngày càng rõ ràng. Mấy phút đồng hồ sau, rốt cục Hạ Chí cũng đi vào một tòa nhà, cuối cùng, hắn dừng bước trước cửa một phòng học.
Đây là một phòng học âm nhạc, phía dưới cánh cửa sổ có một chiếc đàn dương cầm, mà bên cạnh đàn dương cầm lại có người đang dành hết tâm trí đánh đàn.
Người đánh đàn đưa lưng về phía cửa, nhưng từ mái tóc dài xõa vai và bộ váy trắng thuần khiết đủ để đoán được nàng là nữ nhân, mà bóng lưng nàng cũng tương đối ưu mỹ. Mặc dù không nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng vẫn có thể khiến người ta vô thức cho rằng nàng là mỹ nữ, thậm chí còn khiến người ta có xung động lập tức chạy lên trước nhìn gương mặt nàng.
Nhưng Hạ Chí lại không làm như vậy, hắn chỉ đứng ở cửa, lẳng lặng đứng ở đó. Lúc này tiếng đàn đang trở nên sục sôi, như nói số mệnh bất công, đồng thời lại đang biểu diễn sự không cam lòng và bất khuất trong lòng mình.
Khúc nhạc sadness and sorrow.
Đối với Hạ Chí, thật ra khúc dương cầm này rất quen thuộc, nhưng trong quen thuộc hắn lại nghe ra một số khác biệt, đây là chương nhạc sadness and sorrow, nhưng lại không hoàn toàn là sadness and sorrow, bởi vì trong lúc đánh đàn, người đánh đàn đã không tự chủ được mà thêm vào một chút tình cảm riêng của mình, có một số điểm đã có chút khác biệt, khiến người nghe càng cảm thấy xúc động phẫn nộ, càng không cam lòng.
Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, khúc nhạc dần dần tiến vào cao trào, trong tiếng sấm, dưới thiểm điện, một khúc bi thương này như càng làm nổi bật tiếng lòng của người đánh đàn, cũng càng khiến nó có sức hút hơn, mà thật ra điều này cũng là nguyên nhân hấp dẫn Hạ Chí tới đây.
Lại một đạo thiểm điện rơi xuống, tiếng đàn im bặt mà dừng, khi khúc nhạc tiến vào thời điểm cao trào nhất, nó bỗng nhiên ngừng lại, bên ngoài vẫn là tiếng sấm đùng đùng như cũ, nhưng trong phòng âm nhạc đã yên tĩnh trở lại. Chỉ có điều rất nhanh, trong phòng học lại vang lên một tiếng động khác, đó là tiếng khóc nhẹ nhàng, là nữ tử mặc váy trắng kia đang khóc thút thít.
Rốt cục Hạ Chí cũng đi vào phòng học, nhưng hiển nhiên nữ tử mặc váy trắng còn chưa chú ý tới có người đến, mãi đến khi Hạ Chí đi tới bên cạnh nàng.
"Ngươi nên đàn hết bản." Giọng nói nhu hòa vang lên đánh thức nữ tử váy trắng, nàng bỗng quay đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ như hoa lê đái vũ cứ xuất hiện trước mặt Hạ Chí như vậy.
Phong hoa tuyệt đại, đẹp đến đủ để khiến người ta hít thở không thông, giọt lệ kia, dáng dấp động lòng người kia, càng khiến bất kỳ người nào phải cảm thấy thương tiếc, nhưng Hạ Chí cũng không nhìn chằm chằm gương mặt nàng, hắn chỉ tùy ý kéo chiếc ghế bên cạnh qua, ngồi xuống cạnh nàng.
"Tinh tang..." Tiếng đàn vang lên lần nữa, lần này, người đánh đàn lại là Hạ Chí, hắn không nhìn nữ tử mặc váy trắng, chỉ rất chuyên chú đánh đàn, mà hắn bắt đầu đánh đàn từ đoạn nữ tử váy trắng ngừng lại ban nãy.