Mì lạnh lá hòe có màu xanh nhạt, có thịt tôm trắng hồng, dưa leo thái sợi xanh, cà rốt thái sợi màu đỏ cam xếp ngay ngắn, rưới một thìa nước sốt thơm phức lên trên. Rồi rắc một ít hạt kê đỏ tươi lên trên, màu sắc nổi bật sẽ khơi dậy sự thèm ăn của mọi người, diễn giải màu sắc, mùi vị một cách sống động.
Người ta thường thích ăn những món ăn mát lạnh vào mùa hè nóng bức, lá cây hoa hòe còn có tác dụng thanh nhiệt, giải độc gan, bổ máu, giải độc.
Tuy nhiên, nó thanh mát, dai mà không bị dính, hơi đắng nhưng vẫn ngon miệng, phù hợp với khẩu vị nhiều người hơn nhưng lại đòi hỏi nhiều công sức.
Tuy không hẳn là cấu hình truyền thống nhưng là một tô đầy đủ, các món ăn ăn khớp với nhau, không hê xung khắc với nhau, phải suy nghĩ rất nhiều và kết hợp với nước chấm mới có thể tạo được sự độc đáo trong hương vị và mùi thơm.
Một bát đồ ăn bình thường trong quán ăn đêm khuya, một bát mì lạnh với nhiều màu sắc, mùi thơm đặc trưng hơn đến từ chính sợi mì lạnh đã tạo nên hương vị hoàn hảo khó cưỡng của cả bát mì và thậm chí cả bữa ăn.
Nhắc đến màu xanh thì món Sashimi khổ qua bên cạnh thậm chí còn ngon hơn.
Mọi người đều đã từng ăn sashimi hải sản và sashimi nấm tùng nhung lúc này hay lúc khác, nhưng ít người từng nghe nói đến món sashimi khổ qua mới được phục vụ trong các quán ăn đêm.
Khổ qua ở tỉnh Quảng còn gọi là mướp lạnh, có tác dụng thanh nhiệt, giải nhiệt. Sashimi khổ qua có nguồn gốc từ ven biển tỉnh Quảng, khi mùa hè đến cũng là lúc cần thức ăn giải nhiệt, khổ qua đương nhiên là một trong những món ăn không thể bỏ qua.
Sashimi khổ qua hiếm có ngoài tỉnh Quảng, không phải hàng chính gốc cũng như không phải hàng thật, ngon hay không mới là vấn đề.
Khổ qua xanh phết trên lớp đá mỏng thoạt nhìn có vẻ bình thường, chỉ cần nhìn vào là thấy vị đắng quen thuộc của khổ qua trong miệng, nhưng khoai môn chiên giòn bên trên mướp đắng được làm thành một ngọn đồi với đậu phộng và đầu kiêu mạch, kết hợp với nước chấm ở bên cạnh khiến thực khách cảm thấy nó không có gì lạ.
Vừa cắn một miếng, Trần Hi đã nếm ra được mùi vị, loại khổ qua được chọn thực sự là loại khổ qua thượng hạng của địa phương tỉnh Quảng!
Khổ qua đầu to có vị ngọt và dày nhưng lại giòn, dễ gấy nên quá trình vận chuyển rất khó khăn. Cộng với việc chỉ có một khu vực nhỏ sản xuất số lượng có hạn nên giá thành còn cao hơn. Ngay cả ở tỉnh Quảng, nhiều cửa hàng cũng vì để tiện lợi, rẻ tiền nên chỉ sử dụng mướp đắng thông thường, những quán ngon hơn thì sử dụng khổ qua Đỗ Nguyễn Lương, cùng vị đắng và lớp thịt quả mỏng, nhưng khổ qua thật to lại rất hiếm.
Trần Hi không ngờ lại có thể ăn nó ở quán ăn đêm này.
Phần thịt trắng của khổ qua đã được loại bỏ cẩn thận, hầu như không có vị đắng mà ngọt và giòn, vị ngọt càng rõ ràng sau khi để lạnh và vẫn để lại dư vị ngọt ngào sau khi ăn. Sau đó nhúng vào nước tương bí mật hoặc đường để phù hợp hơn với khẩu vị bình dân. Ngay cả những người ghét vị đắng của khổ qua cũng có thể thưởng thức được.
Đánh giá quán ăn đêm này trong lòng của Trần Hi tăng vọt, cô ấy thậm chí còn đồng ý với những gì người hâm mộ nói về quán ăn đêm này.
Mọi thứ từ nguyên liệu cho đến kỹ năng nấu nướng và cách dùng d.a.o của các món chính đều rất tinh tế, khiến cô ấy thậm chí còn nghi ngờ rằng người nấu món này cho mình là một vị đầu bếp đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và chỉ phục vụ một vài thực khách nhất định.
——Mức giá này quả thực là quá thấp, quá thấp. Nó thấp đến mức người ta tự hỏi liệu bà chủ có bị lỗ mất tiên hay không.
Cô ấy đã quên hết chuyện không vui vừa rồi của mình, quán ăn đêm có bản lĩnh này nên bắt cô ấy nhún nhường trước, nhân viên khó chịu là chuyện bình thường.
Trần Hi nhìn bát bột đá cuối cùng.
Đẹp hơn nữa là bột đá đường nâu, chiếc bát thủy tinh viền vàng trong suốt đã được làm lạnh, vẫn đang tỏa ra hơi nước trắng xóa, có thể nhìn thấy rõ những bong bóng của bột đá bên trong, tạo nên sự khác biệt. Thoạt nhìn trông nó có vẻ mềm và mịn hơn, đó là bột đá được làm bằng tay chứ không phải bằng máy.
Trên mặt có một lớp hạt mỏng rắc lên, hạt dưa, đậu phộng, vừng được chiên lên thơm lừng, hòa quyện với những miếng táo gai giòn giòn khiến người ăn phải chảy nước miếng trước khi ăn. Những viên gạo nếp nhỏ, nho khô, dưa hấu mới thả chìm dưới đáy, có màu đỏ, trắng, xanh, như báu vật dưới đáy biển. Bột đá trong suốt được ngâm trong đường nâu, đường nâu hơi cháy hòa quyện vào đó mà không hê có chút mâu thuẫn nào, kéo theo các nguyên liệu khác nhau tạo thành một chiếc bát với các lớp trong suốt và hài hòa với nhau.
Tuy chỉ là món ăn vặt nguội rẻ nhất nhưng để làm ngon và bắt mắt lại khá khó khăn.
Vừa uống một thìa, Trần Hi lập tức sửng sốt. Trước khi cô ấy kịp phản ứng, nước mắt đã rơi xuống trước.
Hương vị này... cách làm bánh táo gai và bột đá quá quen thuộc...
Cô ấy cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, Trần Hi đã đờ mặt ra rất lâu, thậm chí còn quên ghi chép lại quá trình thưởng thức ẩm thực của mình nên chỉ ngồi đó ngậm thìa trong miệng.
Trần Kim Bảo đi từ trong bếp nhìn cô ấy và khit mũi,"Cái con nha đầu này vẫn còn có lương tâm, vẫn chưa quên tôi."
Trần Hi Phải mất một thời gian dài mới có thể lấy lại tinh thần lại, có thứ gì đó hiện dần lên từ sâu thảm ký ức của cô ấy.
Từ khi cô còn rất nhỏ, ông nội của cô, người đầu bếp đã thực sự dẫn dắt Nhà hàng Ngự Trân Yến đến như ngày nay, đều không giỏi nấu nướng cho lắm.
Khi cô được hơn bốn tuổi, cô cùng anh họ đến gặp ông nội, bỗng nhiên ông nội tỏ ra thích thú và đứng dậy làm một bát bột đá đường nâu.
Bột đá nhào bằng tay tốn nhiều thời gian và công sức là do ông nội làm, ông nội của cô ấy đã đích thân chọn nước đường nâu và các nguyên liệu khác, còn bánh táo gai mới được làm.
Chỉ có bột đá do ông nội của cô ấy tự làm, cô ấy rất thích hương vị bánh táo gai này, còn nhấn mạnh rằng nó phải được phục vụ trong tô đá.
Thực ra Trần Hi không phải là người đầu bếp tài năng nhất trong gia đình, cô ấy cũng rất hiếm khi ở chung với ông nội của mình. Khi ông cụ vẫn còn ở đây, ông ấy có nhiều con cái, thậm chí còn nhiều cháu hơn, đến lượt cháu chắt... thì ưu tiên những người có tài, ngay cả cha ruột của cô ấy cũng phải cúi đầu bị mắng, nên Trần Hi cũng không được xếp hạng gì cả.
Ngày hôm đó, khi ông nội dẫn cô ấy và anh họ đi dạy bảo về đường nâu và bột đá, cô ấy cứ như nhìn thấy một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu lên trên cơ thể ông cụ. Ánh sáng thuộc về sự nhiệt tình, đam mê.
Sự tò mò và kỳ vọng ban đầu về việc nấu nướng có lẽ bắt nguồn từ điều này.
Trần Hi chợt nhớ ra mục đích mình đến thành phố Thanh Giang lần này, trong lòng cô ấy rung động khi nghe tin đồn bí ẩn về quán ăn đêm.
"Bà chủ." Trần Hi bảo trợ lý ăn trước, sau đó đi tới quây nhỏ giọng hỏ,"Tôi nghe thấy cái gì đó, có có thấy điều gì đặc biệt hay không... 2"
Diệp Tuyền bình thường cũng không thèm tự tìm phiền phức như thế này. Nhưng vì là người nhà của một nhân viên, nên cô cũng muốn nói vài lời.
Diệp Tuyên đưa mắt liếc nhìn Trân Hi một cách lười biếng,"Cô đang thờ cùng quỷ hồn à?”
Khi Trần Hi vừa mới bước vào cửa, Diệp Tuyền đã nhìn thấy một luồng âm khí nhàn nhạt, quỷ hồn Lâm Xán kia cũng bước ra từ sau lưng cô ấy, cô lại càng khẳng định điểm này. Vấn đề duy nhất là, liệu Trần Hi có biết hay không.
Diệp Tuyền vừa mở miệng nói, Trân Hi không khỏi giật mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô ấy.
Trần Hi liên tục xua tay: "Tôi nào dám chứi"
Những ngôi sao sáng trong giới giải trí và trên Internet thường có tin đồn nuôi ma, rất nhiều người vì nổi tiếng mà không trừ thủ đoạn nào. Nhưng Trần Hi không mong danh lợi, so sánh hai cái với nhau thì mạng vẫn quan trọng nhất.
Chỉ là, nếu phải nói...
"Nhà tôi đúng thật có xảy ra vài chuyện lạ." Trần Hi ngập ngừng nói.
Từ lúc Trần Hi có thể nhớ được, mỗi lần gia tộc có bữa tiệc nào đó ở trong tửu lầu, sẽ có ít nhất một món ăn bị thay đổi mùi vị.
Ít nhất là một món, có khi sẽ là vài món, lúc đầu còn có người hoang mang, cho rằng món ăn của mình là ngon nhất, mà không hiểu sao hương vị lại bị thay đổi, nên đã không thể tham dự bình luận của gia tộc.
Sau này, những chuyện tương tự xảy ra nhiều hơn, các vị trưởng bối sẽ cố ý chia đồ ra một phần nhỏ nữa đựng vào đĩa, mang đi cúng ông cố và các tổ tông khác.
Nghe nói, ngày trước các vị tông ghét bỏ họ không cung phụng mình cho thật tốt, nên tự mình đến ăn luôn.
Sau khi mang ra, mùi vị của đĩa đó lại không thay đổi, nhưng hương vị và màu sắc của những món ăn được mang ra vẫn thay đổi.
Trong phong tục ngày xưa, các đồ cúng có thể chia ra cho mọi người ăn, sẽ được phúc lành của tổ tiên che chở.
Khi chia các món ăn ra, cái món ăn ngon nhất trong tiệc, đĩa nhỏ nhất chắc chắn đã thay đổi mùi vị.
Trần Hi nghĩ, đây hẳn là một con quỷ kén ăn. Nghĩ thế, tự nhiên nỗi sợ phải sống chung với quỷ cũng giảm bớt đi.
"... Nếu thật sự có quỷ, có thể nhờ bà chủ đưa nó đi được không? Tôi sẽ về bàn bạc với người trong nhà một chút, nếu như tiễn đi được, xin đừng đánh hay g.i.ế.c nó, cứ đưa đi đàng hoàng là được. Dù sao thì nó cũng đã từng giúp nhà tôi chọn món ăn." Trần Hi cân nhắc, nói ra ý kiến của mình.