Làm sao, làm sao có thể như vậy...
Diệp Tuyền không để ý đến Nguyên Vũ đang sửng sốt, cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, mỉm cười với các tu sĩ nhiệt tình: "Tôi không có tông môn, tôi chỉ là một kẻ rảnh rỗi mà thôi."
"Thì ra là tự học thành tài." Các tu sĩ tự có cách hiểu riêng, nhao nhao nói vài câu khách sáo rồi đi lên thêm phương thức liên lạc.
Diệp Tuyền suy nghĩ một chút, lấy ra mấy tấm danh thiếp,"Có rảnh có thể tới Thanh Giang làm khách."
Các thầy tu đi chỉ xem phong thủy cho người ta nhưng bọn họ cũng làm danh thiếp, khi cầm lên mọi người đều sửng sốt.
Không phải cách làm thây xem phong thủy mà là bà chủ quán ăn đêm?
Diệp Tuyền hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, Nguyên Ngũ liếc nhìn danh thiếp, trực tiếp tức cười, Cô ta, cô ta không phải là người bình thường sao?"
Lời còn chưa dứt, Nguyên Ngũ đã bị phất trần chặn miệng.
Hai mắt Thanh Tĩnh sáng ngời,"Chính Khải sư thúc!"
Bạch Vân Quán Chính Khải mỉm cười,"Thuật có ngàn loại, đạo có trăm mạch, ngươi nhìn người khác như người bình thường, chẳng lẽ không biết người khác cũng nhìn ngươi như thế. Pháp khí lấy sét đánh gỗ táo làm ưu thế, linh hôn và thể xác gắn liền với gỗ âm dương, nhưng thanh kiếm gỗ đào lại là sự lựa chọn tốt nhất để trừ tà, Sư phụ ngươi không dạy ngươi những điều này sao?"
Sư phụ của Nguyên Ngũ ở ngay bên cạnh anh ta, bị nói không dạy dỗ đồ đệ nghiêm khắc tức giận đến mức mặt đều đỏ lên
"Các tiền bối chẳng lẽ còn không bằng nhãn lực của con sao?! Trở về chép phạt đi!" Ông ta hung hăng trừng mắt liếc Nguyên Ngũ một cái, phất tay áo rời đi.
Cho dù là Nguyên Ngũ khiêu khích hay là bị phạt, Diệp Tuyên ngay cả một chút ánh mắt cũng không cho anh ta.
Nghiêm Yên đứng ở một bên nhìn vào có lẽ cũng hiểu được thái độ của cô đối với những chuyện này.
Nghiêm Yên chủ động tiến lên ngăn cản các tu sĩ đang đến nói chuyện với cô, Bà chủ Diệp có muốn cùng đi xem Quỷ Phiên không?"
"Quỷ hồn còn chưa mang đi sao?" Diệp Tuyền chậm rãi đi tới chân núi, quỷ hồn phiêu đãng cực kỳ nổi bật.
"Đang đợi quỷ sai từ bên Quỷ môn tới. Đăng ký thông tin nạn nhân từng người một, hoàn thành biên bản. Chắc là vừa kịp lúc." Nghiêm Yên chịu trách nhiệm bắt người để thẩm vấn, còn cô ấy cũng đau đầu khi nói vê những công việc này.
Dù sao cũng là tổ chức của nhà nước, không thể tùy tiện g.i.ế.c chết, mọi thông tin đều phải được lưu trữ và xác minh.
Đối với những kẻ tà tu bị bắt, các cuộc thẩm vấn bất ngờ đã bắt đầu dưới chân núi. Bao nhiêu thi du được gửi ra ngoài, bùa chú và thi du đến từ đâu, tất cả đều phải được đào ra khỏi miệng hắn.
Đang nói chuyện, trong lêu vang lên một trận kinh hô: "Chờ một chút, ngươi chính là đệ tử bị đuổi khỏi Thái An môn mấy năm trước, sau đó tự dưng biến mất phải không?! Chẳng lẽ Thái An môn đã biến thành tà tu?”
Diệp Tuyền nhíu mày, "Trùng hợp thật."
Tà tu bị trói buộc bởi hạn chế của linh lực, anh ta hoàn toàn không hợp tác khi đối mặt với cuộc thẩm vấn, mặt không chút thay đổi giống như mình là một khúc gỗ. Nhưng trong nháy mắt khi thân phận bị bại lộ, Hồ Gia vẫn lộ ra sơ hở trong chớp mắt.
Hồ Gia cười lạnh,"Có hiểu cái gì gọi là trục xuất khỏi sư môn không? Ta trở về là muốn cho lão gia hỏa biết sự lợi hại của ta."
"Vậy thì anh không nên nhận tội thay họ phải không? Bát nước bẩn như vậy, nhiều quá rồi." Nghiêm Yên đã thẩm vấn nhiều người ngay lập tức bắt được sơ hở.
Hồ Gia còn chưa kịp nói thêm lời nào, Nghiêm Yên lập tức bấm điện thoại: "Xin tra xét Thái An Môn!"
Chuyện tà tu Lý Đạt lần trước, không tóm được sơ hở của Thái An môn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đó. Lần này cô ấy sẽ không để mất manh mối nữa.
Thẩm vấn còn đang tiếp tục, lều trại bên ngoài, các tu sĩ tụ tập dưới chân núi vì để thực hiện pháp sự siêu độ cho những hồn phách bị trói buộc.
Hồn phách bị đau đớn dần dần bình tĩnh lại, tốc độ phối hợp lấy lời khai cũng nhanh hơn.
Đợi nửa ngày trời lấy lời khai cũng đã làm xong, còn không đợi được quỷ sai đến. Sau khi bị cấp dưới hỏi vài lân, Nghiêm Yên cũng có chút nóng nảy.
Xung quanh có rất nhiều quỷ hồn lảng vảng, sẵn sàng tấn công tà tu ở bên trong, mặc dù ở đây có nhiều tu sĩ như vậy, có thể không gặp phải rắc rối gì, nhưng bọn chúng càng ở lâu thì mức tiêu hao đối với mọi người sẽ càng lớn. Mang nó đi đi, nơi này là vùng ngoại ô xa xôi, muốn cùng nhau hộ tống một con quỷ đến miếu Thành Hoàng cũng không dễ dàng gì.
Thật sự chờ không kịp. Nghiêm Yên mở chiếc hộp nhỏ mang theo bên người, rút ra lấy ra một cây gậy gỗ có mặt trên màu đỏ và đáy màu trắng.
"Xin được gặp quỷ sai."
Thanh gỗ rơi xuống đất, gây ra âm khí chấn động.
Các tu sĩ chung quanh nhịn không được liếc mắt.
"Là Thành Hoàng Dẫn!" Tu sĩ có chút hâm mộ/,"Đáng tiếc Thành Hoàng không chịu giao cho chúng ta, lần nào chúng ta cũng phải đến tế đàn mời quỷ sai, còn chưa nhất định có thể thành công... Dù sao thì đãi ngộ của phía chính phủ vẫn tốt hơn."
Địa phủ có mối liên hệ với chính phủ. Là đội trưởng đội hành động, Nghiêm Yên đương nhiên có thông tin liên lạc từ nhiều nơi khác nhau. Nhưng cô ấy không khỏi cảm thấy có chút đau lòng khi ném ra một cây Thành Hoàng Dẫn.
Không dễ để có được một cây!
Âm khí rung chuyển nhưng không có bóng quỷ sai nào xuất hiện.
"Không thể nào? Không thể hiện thân hay là cho rằng Quỷ môn quan trọng hơn, không muốn tới?" Nghiêm Yên biết tỉnh Lạc Hoa quỷ sai không đủ, nhưng cô ấy không ngờ rằng lúc này lại đứt xích đầu cũng sắp hói rồi. Diệp Tuyền liếc nhìn một cái, lấy ra một chiếc hộp mà cô đã nhét vào trước khi ra ngoài đưa cho cô ấy."Mặc dù nó không phải ở vùng này nhưng cũng có thể sử dụng."
Nghiêm Yên:?
Mở ra nhìn, thấy một hộp đầy Thành Hoàng Dẫn, Nghiêm Yên ngây người một chút.
Chờ... Chờ một chút, Thành Hoàng Dẫn có phải lúc nào cũng có thể để đầy hộp đâu, cũng không phải rau cải trắng bên đường!
??? Thành Hoàng bình thường đối với ai cũng keo kiệt, không nỡ giao ra Thành Hoàng Dẫn, nói rằng đó là vì họ đại diện cho Thành Hoàng, bản thân họ cũng không có nhiều, cho nên một năm nếu có thể lấy được một hai cái thì cũng được coi là tốt rồi.
Làm sao đến lượt Diệp Tuyền, chính là cho cả hộp!
Giờ khắc này, Nghiêm Yên đột nhiên cảm nhận được thái độ khác nhau của địa phủ.
Đã dùng Thành Hoàng Dẫn ở nơi này, lại thêm Thành Hoàng Dẫn ở nơi khác, ném đến cây thứ ba âm khí rốt cục có phản ứng.
Cách đó không xa, lờ mờ nổi lên một bóng ma.
Rầm rầm --
Rầm rầm --
Thanh âm xiềng xích kéo lê trên mặt đất âm trầm lại khiếp người, âm khí lan tràn ra con đường tối đen, đám quỷ sai kéo theo câu hồn tác từng bước một đi ra, trăm miệng một lời dài giọng gọi, Tiếp dẫn âm dương, Quỷ môn độ hồn - -"
Cuối đường, mơ hồ hiện ra một tòa miếu thờ lớn vẽ tượng thần mặt xanh răng nanh, treo đèn lông màu trắng.
Cũng không phải cánh cửa thẳng cửa lớn địa phủ, mà là bóng dáng miếu Thành Hoàng.
Thành Hoàng ở tỉnh Lạc Hoa không thể rời khỏi miếu Thành Hoàng, các Phán Quan Vô Thường đều không có ở đây, chỉ có đám quỷ sai duy trì trật tự. Quỷ sai như có cảm giác nhìn về phía Diệp Tuyên, giống như nhận ra Thành Hoàng Dẫn trên người cô, nhẹ nhàng chắp tay hành lễ, nhưng cũng không có dừng lại.
Giữa những tiếng nức nở bị đè nén, những linh hồn tụ tập dưới chân núi bắt đầu di chuyển từng người một, trôi vê phía con đường hư vô.
Đám quỷ sai huy động xiềng xích, dẫn linh hồn rời đi, lùi lại biến mất trên con đường âm khí.
"Thiện ác đã định trước khi chết, không bao giờ quay đầu lại luân hồi -"
Linh hồn cuối cùng biến mất, bóng dáng của miếu thờ và con đường âm khí biến mất không thấy, tựa như quỷ sai và các linh hồn phảng phất chưa bao giờ xuất hiện dưới ánh trăng.
Thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào trong túi đột nhiên kêu vo vo.
Đuôi lông mày Diệp Tuyền khẽ nhúc nhích, lấy kiếm gỗ ra.
Thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào dần dần được bao phủ bởi một tầng linh quang mỏng, bây giờ nếu có ai nhìn thấy sẽ không bao giờ nghĩ đây là một tác phẩm điêu khắc gỗ thông thường.
"Tỉnh rồi à?" Diệp Tuyên cầm chuôi kiếm lắc lắc, nhưng không có linh trí đáp lại cô tựa hồ còn đang khôi phục.
Diệp Tuyền nhìn thoáng qua thì thấy nhân viên của Cục quản lý lấy sổ đăng ký đuổi ra khỏi lều trại, bách quỷ dẫn độ cuối cùng đã quay trở về địa phủ, nhiệm vụ của Cục quản lý vừa mới bắt đầu.
Nhưng những giờ làm tăng ca này chẳng liên quan gì đến cô cả.
Sự việc đã được giải quyết, người cũng đã bị bắt, các tu sĩ lần lượt rời đi. Diệp Tuyền và đám người Bạch Vân Quán không cùng đường, họ hẹn với Thanh Tĩnh đợi đến khi sự việc gân đây của Bạch Vân Quán kết thúc mới có cơ hội lên núi đi dạo.
Thấy Lộ Băng còn đang phối hợp với cảnh sát, Diệp Tuyên dứt khoát tự mình trở về quán ăn khuya.
Nhìn bóng lưng Diệp Tuyền thoải mái rời đi, Thanh Tĩnh khẽ kéo ống tay áo choàng của sư thúc,"Kim quang có phải rất lợi hại hay không? Lần đầu tiên con thấy thiếu chút nữa cảm thấy bà chủ Diệp đã cứu vớt toàn thế giới."
Lần trước người trong Quán hỏi cô ấy, cô ấy sợ nói thẳng sẽ bị coi là đang nói đùa. Lần này các sư thúc sư bá tự mình tận mắt nhìn thấy, Thanh Tĩnh cảm thấy khá hào hứng khi chia sẻ bí mật.
Đạo sĩ Chính Khải lắc đầu,"Không."
"Dạ?" Thanh Tĩnh cung kính thỉnh giáo.
Chính Khải vẻ mặt thâm trâm/"Ít nhất là mười."
Thanh Tĩnh:...
"Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải về núi sớm một chút." Chính Khải không đùa cô nữa, đang nói chuyện đột nhiên thấy trong đám Bạch Vân Quán gửi một tin nhắn mới.