"Gâu!" Đại Kim nhìn anh ta, nhìn sắc mặt của chú chó lông vàng như thể phác hoạ lại biểu cảm của con người, vô cùng ghét bỏ anh ta.
Dã Hạc bưồn bã ôm cái đầu to lớn của nó, đau lòng gào thét: "??? Ở với tao không phải rất tốt sao? Tao thực sự rất nhớ mày..."
Đại Kim cọ cọ vào người anh ta, giống như nó vẫn làm mỗi lần muốn an ủi anh ta khi anh ta hãy còn là một đứa trẻ: "Gâu gâu-"
"Nó đã chăm sóc cậu lâu như vậy. Sau khi c.h.ế.t nhớ thương cậu nên cũng không đi tới địa phủ mà ở lại giúp cậu xua đuổi đám yêu ma quỷ quái kia, đã đến lúc nó phải nghỉ ngơi rồi." Diệp Tuyên vừa mở miệng, Đại Kim lại lần nữa cọ tới cọ lui rồi lại ngồi xuống, tuy vẫn không buông tay Dã Hạc nhưng lại điên cuồng lắc đuôi về phía cô.
Diệp Tuyền cười nói: "Đại Kim nói muốn tìm chủ nhân thực sự của mình."
"Gâu!" Đại Kim lớn tiếng khẳng định.
"Chủ nhân thực sự sao?" Anh ta mờ mịt nói: "Tôi còn không phải là chủ nhân của nó sao... À."
Anh ta nói được nửa câu lại nhìn Đại Kim một cách phức tạp: "Ông và bà tôi nhất định cũng nhớ Đại Kim rất nhiều, đợi Đại Kim tới lâu như vậy.
Dã Hạc lớn lên cùng với Đại Kim, và chính ông bà của anh ta mới thực sự đã nuôi lớn Đại Kim từ một con ch.ó nhỏ đến lúc nó trưởng thành.
"Woo Gâu-" Đại Kim lại nhìn anh ta, phát ra âm thanh tiếng sủa một cách kỳ lạ.
Con chó màu vàng nay đã biến thành quỷ hồn lúc này lại vui vẻ vẫy đuôi, lúc nghe anh ta nhắc đến ông bà của mình, lập tức để lộ sự đáng yêu vốn thuộc về một chú chó nhỏ.
Dù có qua bao lâu, ngay cả khi nó đã trở thành một con ch.ó già, trước mặt chủ nhân thực sự của mình, chú chó ấy vẫn luôn là chú chó nhỏ thích làm nũững với chủ nhân.
Vành mắt của Dã Hạc phiếm hồng, anh ta ôm lấy Đại Kim: "Nhưng tao cũng rất nhớ mày."
"Gâu!" Đại Kim vỗ vào đầu anh ta.
Sau nhiều năm như vậy, việc Đại Kim ghét bỏ anh ta vẫn rất rõ ràng.
Dã Hạc vừa bực lại vừa buông cười: "Cái gì, có muốn mày muốn nói "ông đây chăm sóc cậu lâu như vậy, cậu lại ở đây ăn vạ ông đây" ư?"
"Gâu!" Đại Kim lớn tiếng sủa một cái, như thể muốn nói: "Đúng vậy!"
Dã Hạc:...
Anh ta ngước mắt lên nhìn Diệp Tuyền, đôi môi lập tức run rẩy, rất muốn hỏi xem liệu còn có cách nào khác hay không.
Người thân của anh ta bây giờ đã không còn nữa rồi. Việc anh ta thấy Đại Kim cũng là một chuyện ngoài ý muốn, rất khó hạ quyết tâm để từ bỏ, nhưng anh ta lại cảm thấy như vậy quá ích kỷ, tóm lại là cảm giác nói không nên lời.
Diệp Tuyền nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, lại lên tiếng cảnh báo: "Đại Kim là quỷ hồn của động vật, vốn dĩ rất yếu ớt, ở lại đây giúp cậu ngăn cản con quỷ đó làm càn suốt nửa năm qua, âm khí đã dần suy nhược, còn ở lâu trên trần thế, cái ngày hồn phi phách tán sẽ đến nhanh thôi."
"Hả?" Anh ta giật mình một cái, thoáng do dự: "Tôi, tôi có thể làm gì để đưa Đại Kim rời đi? Phải lập đàn cầu xin sao?"
Nếu chỉ ảnh hưởng đến anh ta thì không sao. Nhưng vì tâm tư của anh ta, khiến Đại Kim muốn đi đầu thai cũng không được, Dã Hạc cảm thấy anh ta thật quá đáng.
"Không cần đâu." Diệp Tuyền nhìn Đại Kim một cái rồi nói: "Cậu nên hỏi nó muốn gì thì hơn."
Đại Kim nghiêng đầu bán manh: "Gâu-"
Anh ta bước lên phía trước, lại đặt thêm vài câu hỏi nữa, không ngại phiền hà hỏi liên tục hỏi thêm hai lân nữa mới biết được mong muốn của Đại Kim.
Anh ta lặp lại: Mày muốn được chôn bên cạnh mộ phần của ông bà sao?”
Đại Kim gật đầu như mổ thóc: "Gâu!"
"Xin lỗi, lúc ấy tạo thực sự không nghĩ tới." Dã Hạc áy náy cúi đầu.
Sau vụ tai nạn xe hơi đó, anh ta đã phải đơn độc đối phó với cuộc sống sau khi cha mẹ anh ta qua đời.
Bởi vì Đại Kim đã gặp tai nạn cùng gia đình ba người nhà anh ta, Dã Hạc đã giữ lại thêm một vị trí và chôn nó bên cạnh mộ phần của cha mẹ anh ta. Anh ta không nghĩ tới việc Đại Kim có muốn ở bên cạnh cha mẹ mình hay không.
Ông bà và cha mẹ anh ta được chôn cất trong cùng một nghĩa trang, nhưng thời gian mua đất làm mộ khác nhau nên vị trí vẫn cách xa nhau, muốn di chuyển mộ phần của nó qua đó cũng rất thuận tiện.
Dã Hạc nhanh chóng nghĩ nên làm thế nào: "Tôi có thể mang Đại Kim cùng đi không?”
"Gâu gâu!"
"Không thể? Không cần ư?" Anh ta nhận được câu trả lời chắc chắn, thở dài nói: "Được rồi, được rồi, cái này... bà chủ, cô có thể tạm thời cho Đại Kim ở nhờ vài hôm được không? Tôi sẽ gửi phí nuôi dưỡng!"
Con quỷ ảnh hưởng đến anh ta đã bị bắt lại, thật giống như mọi chuyện đã ổn thỏa. Anh ta cũng không còn lo lắng về sự an toàn của mình nữa.
Lại nghĩ tới, một mình ở nghĩa trang như vậy, cũng thật buồn cho Đại Kim.
"Chờ lúc cậu di chuyển vị trí của ngôi mộ xong, có thể mang nó đi xem một chút, sau khi từ biệt, sẽ có quỷ sai trực tiếp tìm đến dẫn nó đi." Việc để chú chó lông vàng thông minh lại xinh đẹp này ở lại cửa hàng, Diệp Tuyền cũng không có ý kiến, vô dụng nhất nó cũng có thể kéo xe đưa cơm.... Được rồi, có thể cô sẽ phải mua thêm một chiếc xe khác.
Đang nói dở, cánh cửa chính của cửa hàng bán đồ ăn khuya lại bị. Xe cảnh sát và xe cứu thương không bóp còi cùng xuất hiện, đầu tiên nhìn chiếc xe hơi như muốn đ.â.m thẳng vào cửa tiệm, dưới mặt đất còn dấu vết bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên vết đen vô cùng rõ rệt, khiến những người quan sát không khỏi sợ hãi.
Còn có một điều bất lợi chính là, bây giờ bọn họ tới đây không phải để điều tra trọng án mà là giải quyết một sự cố va chạm giao thông lớn.
Chủ sở hữu của chiếc xe khá thảm, nhưng vẫn được đưa đến bệnh viện trước.
Lộ Băng đã đưa các thành viên trong tổ điều tra đặc biệt đến để ghi chép lại sự việc, theo bản năng mở đôi mắt âm dương của mình ra quan sát, âm thầm thở dài: Xong rồi, chắc chắn lại có thêm yêu cầu đòi sửa chữa camera giám sát.
Nhưng so với sự cố ở ngôi nhà ma, đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
"Chính chủ và bạn của anh ta ở đây, còn con quỷ tôi bắt được ở sân sau." Diệp Tuyền chỉ đường cho bọn họ: "Tình huống ở chỗ ngôi nhà ma thế nào rồi?"
Lộ Băng đã quen với việc cô trực tiếp hỏi kết quả điều tra của bọn họ: "Nhà ma luôn mở cửa đến rạng sáng, thời điểm có người tới đó chơi quả thực cũng có ước mấy câu rồi bái thần linh tinh, bây giờ điện thờ đã tạm thời được phong tỏa, lá bùa kia cũng có cùng nguồn gốc với mấy lá bùa lúc trước chúng tôi gặp phải. Người đầu tư vào ngôi nhà ma cũng đã bị kiểm soát. Sau khi tra hỏi, đã xác định rằng bọn họ không hề hay biết những chuyện này."
Lộ Băng nghĩ đến khuôn mặt đầy chế nhạo của hai đồng nghiệp nói cô ấy "mê tín dị đoan", trong lòng không khỏi thảng thốt.
"Bọn họ không tin chuyện có quỷ. Bọn họ chỉ mở của nhà ma để kích thích sự sợ hãi mà thôi, cũng có dã tâm muốn trở thành ngôi nhà ma khét tiếng nhất trên toàn nước nên đã viết một câu chuyện xưa để phù hợp với hoàn cảnh của điều đó. Bọn họ cũng rất tò mò không hiểu sao sau khi mở cửa kinh doanh, việc kinh doanh lại càng ngày càng phát đạt, đánh giá "hiệu quả của tác dụng tâm lý này nên quyết định giữ điện thờ lại, không có thân đào hoa, mặt khác cũng bịa ra mấy vị thân khác cho cốt truyện của mình."
"Vậy vấn đề nằm ở chỗ thây phong thuỷ mà bọn họ mời về."
Đa số ông chủ không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng việc tạo ra một ngôi nhà ma để kinh doanh lại có những quy định bất thành văn khác, không muốn để nhân viên quá sợ hãi bỏ chạy mất nên cuối cùng bọn họ đã quyết định mời một thầy phong thủy về để làm phép.
Thầy phong thủy xuất thân từ ở Thái An Môn, ngoài điện thờ ra cũng không tác động gì khác, ông ta cũng nói chuyện qua với người viết kịch bản.
Nhà ma và Phong Thủy tự nhiên tương thích lại với nhau, các thầy phong thủy cho rằng vì có điện thờ ở đây nên việc kết hợp chúng thành một mắt xích trong câu chuyện sẽ hiệu quả hơn. Ông chủ viết cốt truyện đó rất thú vị nên đã bổ sung thêm ý kiến của thây phong thủy vào trong đó.
Câu chuyện ban đầu về thân hoa đào được lấy cảm hứng từ thôn Đào Nguyên và được viết thành một cuộc phiêu lưu đầy tăm tối, cuối cùng sửa đi sửa lại, lại thêm thắt chi tiết ước nguyện với thân hoa đào sẽ được vị thân ấy giúp đỡ thực hiện. Có thân đào hoa, những vị thần với chuyện cổ tích hiếm lạ khác cũng phối hợp xuất hiện. Dù sao thì đó cũng là một cách bố trí khác, giống như câu chuyện ở chỗ điện thờ mà thôi.
Tuy nhiên, chủ nhân của ngôi nhà ma này lại không bao giờ ngờ tới rằng nếu bọn họ không mời thầy phong thủy về thì cũng không sao, nhưng nếu đã làm như vậy rồi ngược lại lại kéo thêm đám yêu ma quỷ quái tới gây rắc rối.
Nửa đêm, Cục Quản lý ở địa phương nhận được tin tức, lập thức chạy tới đó kiểm tra thì phát hiện lại có rất nhiêu quỷ hồn tụ tập trong ngôi nhà ma, thậm chí có kẻ còn ra ngoài để lừa những quỷ hồn mới c.h.ế.t đến. Số lượng quỷ sai ở Tỉnh Hà vốn dĩ đã thiếu hụt, sau khi đám quỷ kia chết, thời gian bọn họ tìm đến hiện trường cũng không giống nhau, quỷ sai từ địa phủ mới xuất hiện mang những quỷ hồn đó rời đi.
Một số người không muốn đầu thai nên chủ động bị lừa, một số khác bị ép phải đến đó, bình thường Cục Quản lý sẽ không tìm kiếm quỷ hồn trong các khu vui chơi mua sắm sầm uất, bất chợt tìm đến nơi này mới phát hiện âm khí ở đây đã tụ thành một đống trông rất đáng sợ.