Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 156

"Sau này cung cấp ít đồ ăn, cấp cho Lâm Xán khi tổ chức tiệc gia yến đều là lựa chọn tốt nhất để dâng lên. Cái gì mà muốn đặt mọi thứ lên trên hết? Làm những cái đó lại khiến mọi người nghĩ rằng ông già đây không có người nối nghiệp? À, nếu muốn thì để cho người có kỹ năng nấu nướng giỏi nhất trong gia đình làm việc đó đi. Nhân tiện, ông thực sự rất nhớ tài nghệ nấu ăn của bà chủ Diệp. Tiểu Hi có thể hỏi giúp ông một chút không?”

Ông ấy không nói nhiều, nhưng có thể nhìn thấy rõ sự chán ghét của ông ấy đối với con cháu mình.

Chính vì lý do này mà buổi sáng khi tỉnh dậy, Trần Hi đã bị bắt lên máy bay, dở khóc dở cười đi chuẩn bị thức ăn và tảo mộ.

"... Xem ra ở địa ngục ông ấy sống rất tốt." Diệp Tuyền cười khẽ.

Ở địa phủ muốn đầu thai phải xếp hàng, muốn báo mộng phải đi đến Thành Hoàng duy trì âm dương thông đạo, điều này tốn rất nhiều chi phí. Việc Trần Kim Bảo đến gặp con cháu vì một việc nhỏ nhặt như vậy thực ra có nghĩa là mọi chuyện rất thuận lợi sau khi ông ấy xuống địa ngục.

"Nghe nói gặp một vài người bạn cũ trong quá khứ. Khi họ còn sống, họ bị trói buộc bởi nhiều thứ ở những nơi khác nhau trên thế giới, rất khó có thể gặp được. Sau khi trở thành ma họ cùng nhau mở một tiệm cơm. Tôi không biết cách làm ở âm phủ khác với nhân giới như thế nào."

Bởi vì Diệp Tuyền là người giải quyết vấn đề, khi nói ra chuyện này cô cũng không hề giấu giếm, Trần Hi rất tò mò về hành trình xuống địa phủ kỳ diệu của ông cố mình. Nhưng nếu bây giờ cô ấy thực sự muốn đi xuống thì không được.

Diệp Tuyền cười cười, cũng không đề cập đến chủ đề nấu ăn trong âm phủ: "Ăn trước đi, tôi sẽ gói một phần cho cô mang đi. Sau khi đến mộ thì hãy niệm tên của ông ấy, thắp hương dâng lên là được."

Địa phủ là nơi c.h.ế.t chóc, nguyên liệu nấu ăn không tốt như ở nhân giới, nhưng chỉ cần có một trái tim sống thì có thể làm ra những món ăn ngon ở bất cứ đâu.

Từng con vịt quay đều được bán ra. Từng nhóm nướng ra lò vịt khiến cả phố Hỉ Lạc đều nhớ đến món vịt quay, những thực khách đến muộn rất tiếc nuối còn hỏi có ai hủy đặt chỗ không.

Những thực khách đặt chỗ đến đúng giờ khá vui vẻ, khi nghe thấy có người thúc giục tăng giá để đổi vịt quay thì họ nhanh chóng bước từ ngoài cửa bước vào.

"Không rút, không rút, chúng tôi tự mình ăn!"

Những thực khách đến sớm, đặc biệt là những người mua phần cuối cùng đều không khỏi vui mừng.

Trần Hi cảm thấy hài lòng cuộn miếng thịt vịt cuối cùng lại, sau khi ăn xong da vịt và thịt vịt, thì cũng đã đến giờ nấu cháo vịt cho bữa khuya, lúc này cô ấy cảm thấy cái bụng no căng của mình đang gầm lên, còn có thể trườn đi được cũng đã may lắm rồi.

Da và thịt vịt quay được cắt bỏ chỉ còn lại bộ xương. Những chiếc chân vịt lộ ra từ đầu đến cổ, thiếu mỡ và cơ, bị cháy xém, trên cơ thể chỉ còn sót lại một miếng thịt sát xương, trông không mấy ngon miệng.

Nhưng khi ấn khung vịt vào chảo dầu chiên, chảo dầu phát ra tiếng xèo xèo, khi cho nước vào dầu và xương hầm súp sẽ lên màu trắng đục, sau đó cho gạo đã ngâm vào nấu đến khi gạo nở ra là được.

Mùi thơm cuối cùng của vịt quay là được chiên lên, được hầm cùng với gạo, thêm mùi thơm của mỡ động vật vào dầu gạo đậm đà.

Thịt lợn xé được hầm cho đến khi xương và thịt có thể tách rời, hòa cùng vào cháo, mùi nướng của xương càng tô điểm thêm cho bát cháo, khi rắc một chút tiêu trắng lên, mùi thơm cay đặc trưng được lớp dâu nâng lên béo ngậy, thậm chí không cần thêm bất cứ thứ gì khác, các món ăn đều tươi ngon khiến người ăn ngay lập tức thích thú.

Lúc đầu trông không ngon lắm, nhưng mép xương được nướng cho đến khi có màu đen đỏ, phần da cuối cùng được luộc chín, ăn có mùi vị khác lạ. Gắp những miếng thịt cuối cùng còn dính xương ra ăn giống như đào được kho báu rồi trở về nhà với tâm trạng đầy mãn nguyện.

Một bát cháo vịt quay ban đêm tràn ngập hơi nước trắng ấm, cầm trong lòng bàn tay là cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"A, thật muốn ở luôn trong phố Hỉ Lạc." Trần Hi không khỏi thở dài. Thực khách bên cạnh nghe vậy cười lớn: "Ai lại không muốn?”

Hai con vịt quay của Trân Hi cộng với một con vịt quay mang đi đã được đặt trước. Diệp Tuyền gói cho cô ấy, vừa thanh toán xong hóa đơn thì đột nhiên Trần Hi có điện thoại gọi đến.

Chưa nói được mấy câu, vẻ mặt của cô ấy liên biến sắc.

"Cái gì? Mẹ con ngủ nhưng kêu không dậy? Không, không, mẹ không phải là người ngủ không tỉnh. Cha hãy gọi xe cấp cứu và đưa mẹ đến bệnh viện đi! Dù sao thì cứ kiểm tra trước đã cho chắc. Cha đợi con về, con sẽ nhanh chóng qua đó."

Du Tố Tố quan tâm đến gia đình của đồng nghiệp cũ, liền hỏi: "Bị bệnh sao?" "... Có thể là vậy." Trần Hi trả lời có chút miễn cưỡng.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô ấy, Diệp Tuyền ra hiệu cho Du Tố Tố kéo ghế cho cô ấy ngồi.

Trần Hi hít sâu vài hơi rồi nói: "Cha mẹ tôi tuy không trực tiếp tham gia quản lý hay làm đầu bếp trong công việc kinh doanh của gia đình, nhưng họ cũng tham gia vào những việc khác. Sau khi tế tổ xong, hôm nay họ đã đến tỉnh Tường để xem những quả ớt mới thu hoạch thế nào. Ban ngày vừa mới xem xong, sau khi về khách sạn mẹ tôi đã hôn mê. Cha tôi nói là do bà ấy quá mệt, nhưng mẹ tôi thì chưa bao giờ là một người như vậy... cho nên tôi cảm thấy hơi lo lắng."

Trần Hi miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu, có lẽ tôi đang chuyện bé xé ra to, tôi đi ngay đây."

Trân Hi nhờ trợ lý mang vịt quay vê Trân gia, nhờ những người khác mang nó đến mộ ông cố sau đó cô ấy mới vội vã rời đi.

"Chỉ là ngủ say thôi, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Du Tố Tố bối rối nhìn bóng dáng rời đi của cô ấy.

Diệp Tuyền vỗ vỗ Du Tố Tố rồi nói: "Đi dọn đĩa đi."

"Vâng."

Vịt quay đã bán hết từ sớm, còn đồ ăn vặt đêm khuya gồm cháo vịt và thịt vịt xào lá sen thái hạt lựu thì bán đến khuya.

Khi đến giờ ăn nhẹ lúc nửa đêm, tân suất khách hàng đến các quán ăn nhẹ lúc nửa đêm sẽ vắng hơn nhiều so với bữa tối. Diệp Tuyền dựa vào quầy, bưng bát cháo chậm rãi ăn một ngụm, ngước mắt lên liền nhìn thấy Lý Hồng Vân thở dài đi vào, gọi một ít cháo.

Du Tố Tố - một chuyên gia vê mấy chuyện phiếm, vô cùng kinh ngạc,"Dì Lý, sao hôm nay dì không về nhà ăn tối? Có chuyện gì vậy?"

Gia đình Lý Hồng Vân, Kiều Vượng và Kiều Quân mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ ở đối diện, nơi người đến người đi là nơi tụ tập để bàn tán. Bao giờ những tin đồn ở phố Hỉ Lạc còn tồn tại, thì không có tin nào mà Du Tố Tố chưa từng nghe qua.

Lúc trước vẫn không nghe nói gì, nhưng hôm nay thấy Lý Hồng Vân có vẻ không ổn.

Diệp Tuyền liếc nhìn xác nhận là Lý Hồng Vân nếu không thì lại đánh nhầm ma quỷ nào đó, thấy không cũng không có chuyện gì cho nên cô cũng không quan tâm. Dù sao cũng có ma khác giao đồ ăn nên nhắm mắt làm ngơ, mặc cho Du Tố Tố đang lặng lẽ buôn chuyện.

Lý Hồng Vân thở dài: "Đừng nhắc nữa, cháu gái của tôi hâm mộ thần tượng đến điên cuồng. Chẳng những tiêu hết tiên sinh hoạt mà còn đi làm công để kiếm tiền, tới nỗi bị suy dinh dưỡng phải nhập viện. Nó còn phải thức khuya để quảng bá bảng xếp hạng. Hôm nay tôi định đi thăm nó. Đợt nghỉ đông nó về vẫn là một cô bé xinh đẹp nhưng giờ lại gây đến mức làm tôi giật cả mình."

Cháu gái nhà họ Lý vừa mới vào đại học, năm nay cháu nói đi chơi với các bạn cùng lớp, gân hết hè mới về nhà. Sau khi trở về, cả nhà đều hoảng sợ.

"Người theo đuổi thân tượng có hại cho con người, tôi vốn dĩ không hề quan tâm đến điều này. Các cô cậu trẻ tuổi thích những thần tượng xinh đẹp không phải là chuyện bình thường sao? Tôi cũng từng ở trong độ tuổi đó đi mua ảnh, băng đĩa, khi đó ai mà không làm như vậy chứ? Trong nhà chu cấp sinh hoạt phí vốn cũng khá giả, mua niềm vui cho chính mình thì có gì sai. Nhưng rốt cuộc thì vẫn là sức khoẻ của bản thân quan trọng hơn, có phải không?

Lý Hồng Vân vừa lo lắng vừa tức giận nói: "Nó đói đến ngất xỉu, điều đầu tiên nó nói khi tỉnh lại chính là thốt lên câu "Hỏng rồi, đã bỏ lỡ chuyến đi hôm nay!"

"A cái này..." Du Tố Tố không nhịn được mà tiếp tục hóng dưa: "Nó đang hâm mộ thần tượng nào? Có đẹp trai không?”

"Năm nay mới xuất hiện cái gì mà nhóm nhảy các nam sinh nhỏ tuổi?" Lý Hồng Vân nhớ không rõ, cô ta lấy điện thoại di động ra cho Du Tố Tố xem vòng bạn bè của cháu gái mình.

[Sao băng mùa hè xẹt ngang qua là ngẫu nhiên, gặp được em là điều không thể tránh khỏi, chúng tôi sẽ thành Tinh Quang đại đạo cho em... | Một đoạn tuyên truyền, Du Tố Tố cuối cùng cũng chuyển sang ảnh sân khấu và tên thân tượng.

Nam thần tượng vừa được chọn trong buổi thử giọng chương trình mùa hè, Tô Nhiên.

Nhưng mà...

Du Tố Tố không nói nên lời: "Như này cũng không phải là quá đẹp trai cho lắm? Chưa đầy hai tháng đã mê anh ta như vậy sao?"

Với tốc độ lướt Internet của Du Tố Tố, nếu thật sự là thoát vòng bằng thực lực thì cô ấy đã nhận ra đó là ai ngay. Huống hồ cô ấy cũng từng chú ý đến cuộc thi tài năng này, nhưng khi nhìn thấy cái tên này, cô ấy phải cẩn thận suy nghĩ kỹ thì mới có thể nhớ ra được.

Ồ, hóa ra là một thần tượng không mấy nổi bật.

"Ai biết được." Lý Hồng Vân tức giận đến nỗi muốn cất điện thoại đi, nhưng lại bị Diệp Tuyền chặn lại: "Từ từ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất