Phụ nữ và trẻ em trong làng đều bị quản lý chặt chẽ, chỉ có đàn ông mới được xuống núi, sự vâng lời của Lâm A Muội đã cho phép cô ấy dần dần được nơi này chấp nhận. Tuy nhiên, không lâu sau khi Lâm A Muội có kinh nguyệt, cô ấy sợ hãi nhận thấy ánh mắt xung quanh nhìn mình trở nên rất kỳ lạ. Sau khi Lâm A Muội bị cha mình gả cho một lão độc thân già trong thôn, trở thành "mẹ của ai đó", lần đầu tiên được xuống núi.
"Không phải tôi từ nhỏ đã thông minh sao, mấy năm nay bắt cóc người càng ngày càng khó, nên bọn họ đã bắt tôi lừa... Lâm A Muội cười cay đắng, ấn vết thương bầm tím dưới tay áo xuống, cả người run rẩy: "Tôi không thể không quay lại được, mẹ tôi vẫn còn ở đó. Nhưng bọn chúng... Chị Dư không nên bị đưa về thôn. Tôi đã nói với bọn họ rằng tôi không tìm được cơ hội, mãi mới chạy về được, bọn họ tin tôi, và cuối cùng thì tôi cũng để lại được hồ lô..." Trải nghiệm của Dư Thiền và những người khác khi họ gặp Lâm A Muội về cơ bản phù hợp với phân tích của cảnh sát. Lâm A Muội bị một đám người giám sát, chỉ đành lấy bản thân ra làm mồi nhử, lợi dụng lòng tốt và ý tốt để lừa gạt mọi người.
Trong hơn mười năm cuộc đời, Lâm A Muội lần đầu tiên xuống núi nhìn thế giới bên ngoài.
Những người đám chú bác mắng mỏ lòng dạ ác độc ở thành phố lớn xe cộ tấp nập sẽ cúi đầu nhẹ nhàng hỏi thăm cô ấy có chuyện gì. Ông chủ độc ác mà họ nhắc tới cũng sẽ túm lấy cô khi cô đang giả vờ tìm việc để che đậy, hỏi cô tại sao lại bị thương khắp người, có cần gọi cảnh sát không. Đi qua đầu đường, thậm chí còn có người sẵn sàng mua nước và bánh mì cho cô."Trong thôn có ai mà không đánh phụ nữ đâu? Lừa gạt người ta cũng không cần phải giả bộ bị đánh, vừa nhìn đã biết là tôi bị đánh thật rồi. Bánh mì vừa ngọt vừa mềm, tôi muốn ăn tiếp... Còn cả thôn Quả Viên mà đám chú bác mắng là hôi hám gà rừng xấu xa nữa, nhà của họ rất xinh đẹp, hoa quả thơm lừng, trời đất ơi, con gái thôn bọn họ vậy mà cũng có thể đi học..."
Lâm A Muội cười ngây ngốc khi nghĩ đến những gì mình đã thấy khi xuống núi. Thế giới bên ngoài thật tuyệt vời.
Chỉ cần con người sinh ra không xấu xa, cho dù có bị bóp méo, bị coi như trâu bò làm lụng quanh năm, thì khi nhìn thấy ánh sáng, họ cũng sẽ có lúc khao khát được trở thành người.
Cô ấy không biết trong hồ lô có thứ gì, chỉ biết rằng chúng sẽ mang đến xui xẻo và làm hại con người. Lâm A Muội do dự muốn quay về lại nhưng không thành, cô ấy chỉ có thể giữ chúng mà không để lộ thân phận của bản thân. Lâm A Muội không tìm được cơ hội, cũng không muốn tìm cơ hội để đưa người phụ nữ đã giúp đỡ mình đến gặp đám chú bác kia, nhưng dưới sự giám sát của bọn họ, cô ấy không thể chạy được, chỉ đành dẫn mọi người dần dần đến gần thôn Huyền Kiều. Cô ấy chọn cách đi đường vòng, dừng lại ở thôn Quả Viên, để lại cho bọn họ sự an toàn tốt nhất có thể mà mình có thể tạo ra. Lâm A Muội bị còng tay, nhìn lướt qua những cảnh sát đối diện mình, như thể thông qua họ thấy được một nơi rất xa.
Từ ngày trở vê làng, cô ấy đã có linh cảm rằng ngày này sẽ đến, nhưng may mắn là không mất nhiều thời gian.
Lâm A Muội trực tiếp tham gia vào vụ bắt cóc và buôn bán ở thôn Huyền Kiều, tuy rằng không có nhiều manh mối nhưng cũng đủ để buộc người khác mở miệng rồi. Cuối cùng Lâm A Muội còn cung cấp thêm một tin tức: "Những người bị bắt cóc không chỉ bị mang về thôn, sau khi kiểm tra chứng minh thư, một số người còn bị đưa tới chỗ khác, nhưng tôi không biết bọn họ bị đã bị đưa đi đâu."
Điều này có nghĩa là có một tổ chức buôn người lớn đứng đằng sau. Các sĩ quan cảnh sát viết ra những ghi chú với vẻ mặt nghiêm túc."Tôi sẽ bị nhốt lại, phải không?" Lâm A Muội kiên quyết nói. "Tôi đã làm chuyện xấu, hãy bắt tôi đi. Khi tôi còn nhỏ, lúc mẹ tôi còn tỉnh táo từng nói, bà họ Ninh, người tỉnh Hà, bà có thể đọc thuộc lòng một dãy số, giống như số điện thoại, nhưng bà chỉ nhớ là có mười chữ số, lúc ra ngoài, tôi từng gọi thử mấy lần nhưng không liên lạc được. Có lẽ là số điện thoại trong nhà bà ấy. Bà ấy bị ốm, bà ấy không làm gì sai cả, chỉ xui xẻo sinh ra đám tạp chủng chúng tôi mà thôi... Các anh sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy phải không?" Các nhân viên cảnh sát xử lý vụ án bỗng chốc im lặng.
Họ tìm thấy mẹ Ninh trong chuồng lợn của nhà Lâm A Muội, giống như bao người phụ nữ gầy gò, bầm dập khác trong làng, bà ấy không chịu vâng lời, bị cả làng coi là một người điên. Bà ấy đeo một sợi xích sắt nặng nề quanh cổ, co ro trong chuồng lợn với mái tóc bù xù, dung mạo trước đây gần như không thể nhận ra.
Mẹ Ninh là người lớn tuổi nhất trong số những người "đàn bà điên", xét theo tuổi của bà thì có thể bà đã bị bắt cóc cùng lúc với Thẩm Vân. Các cảnh sát đã ghi lại số điện thoại do Lâm A Muội khai báo, chỉ khác chữ số cuối cùng so với số điện thoại trong nhà Thẩm Vân.
Những người phụ nữ gầy gò vẫn có thể di chuyển được sau khi vệ sinh sạch sẽ và điều trị sơ qua cùng đỡ nhau đứng dậy. Người phụ nữ sợ hãi rúc vào góc không chịu ngẩng đầu lên đột nhiên như bị đánh thức, đứng dậy lao ra ngoài."A a..." Mẹ Ninh mắt sáng như trẻ con, ngơ ngác nhìn mặt trời, kêu lên hai tiếng. Đột nhiên, bà mở miệng lặp lại một dãy số: "138..."
Thẩm Vân là ai? Cô là Thẩm Vân. Tôi là Thẩm Vân. Tất cả chúng ta đều là Thẩm Vân.
Thẩm Vân, Thẩm Vân.
Cô có thấy không? Chúng ta, chúng ta ra ngoài rồi.
Những người phụ nữ tham gia chạy trốn đều đã chết, thậm chí cả linh hôn cũng bị lấy đi, chỉ còn lại một người sống cô độc điên điên khùng khùng ghi nhớ dấu vết của bọn họ trên thế giới, cuối cùng thay bọn hộ nhìn thấy mặt trời bên ngoài thôn Huyền Kiều.
Các hồn ma được Cục quản lý cho vào hộp rồi đưa xuống núi, bay đến phụ cận. Sử Mi từng được dùng để xuống núi hại người nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Ninh, đột nhiên mỉm cười: "Thật tốt, bà vẫn còn sống."
Các nữ quỷ cuối cùng cũng được thả ra khỏi thôn Huyền Kiều, hầu như đều một lòng một dạ đi đầu thai, hỏi gì đáp nấy, bổ sung thêm một phần thông tin khác mà hầu hết mọi người trong thôn đều không biết.
Thôn Huyền Kiều vừa là bên mua, vừa là bên bán người, thoạt đầu không có gì đáng ngạc nhiên, đám đàn ông trong thôn đều đắm chìm trong tông tộc thời đại cũ, ham ăn biếng làm, vừa không muốn rời khỏi núi, cũng không chịu cố gắng làm việc. Bọn họ khinh thường đàn bà con gái, vừa sinh ra đã dìm c.h.ế.t vứt đi, chiều con trai lên tận trời, đến lúc con cái lớn lên không có vợ thì lại xuống núi bắt cóc người.
Mối oán hận của những người phụ nữ và trẻ sơ sinh đã c.h.ế.t đe dọa đến thôn Huyền Kiều, hơn 20 năm trước tộc trưởng nhà họ Lâm xuống núi tìm người bắt ma, được chỉ dẫn mang theo một số người đến hiến tế cho đại sư, từ đó trở đi hết thảy đều an toàn.
Sau khi quen biết đại sư đó, việc bắt cóc buôn người ở thôn Huyền Kiều chính thức trở thành đường dây tội phạm. Sau khi biết có người rất thích hồ lô, họ mới nhớ đến lời khuyên của "đại sư" là dùng những vật mang âm khí để giảm vận may của con người, lợi dụng khi họ kém may mắn, yếu đuối bắt cóc về thôn, thậm chí còn sửa đổi hồ lô để hại người.
Một số người bị bắt cóc tới thôn Huyền Kiều được giao cho "đại sư”, còn phần lớn đều ở lại trong làng, các trưởng tộc do lão Lâm dẫn đầu sau khi biết trong thôn có quỷ cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn tìm mọi cách để sử dụng bọn họ.
Dù sao, người của đại sư đến thôn Huyền Kiều lấy "hàng" sẽ giúp họ xua đuổi ma quỷ, tiếp tục sống cuộc sống bình yên.
Chỉ là người trong thôn không biết, cứ mười năm đại sư phái người đến, không chỉ tăng cường trận pháp nhốt quỷ mà còn lấy đi phần lớn quỷ hồn trong làng. Dù là quỷ trong thôn hay nữ quỷ bị nạn, đều không có ngoại lệ. Sử Mi là một trong những hồn ma cuối cùng bị bỏ rơi, nhớ tới liền sợ hãi: "Thẩm Vân nói, cô ta phát hiện ra bọn họ rất quan tâm đến chứng miinh thư và giờ sinh, ở thời đại cũ gọi cái này là sinh thân bát tự, không thể tùy tiện đưa cho bất kỳ ai. Cô ta đoán rằng bọn họ có thể đang dùng người và ma luyện cái gì đó xấu xa, cô ta phải nhanh chóng đến xem, để tôi trốn đi trước rồi thay tôi bị bắt." Nghiêm Yên cau mày.
Riêng việc buôn bán ở thôn Huyền Kiều đã diễn ra hơn 20 năm/đại sư" hướng dẫn bọn họ biết cách làm nên chắc chắn đã thực hiện việc này không chỉ một lần. Cả nước có bao nhiêu "thôn Huyền Kiều”? Có bao nhiêu người sống bị chọn lựa ngày sinh đưa đi và bao nhiêu quỷ hồn bị vét sạch giá trị tồn tại?"Diệp cố vấn, cô có thể hỏi các vị Thành Hoàng xem có nơi nào mà số lượng sống c.h.ế.t của quỷ hồn không trùng khớp không?” Nghiêm Yên suy nghĩ một lúc rồi nhìn vê phía hai người Diệp Tuyền đang bàng quan đứng nhìn. Quỷ hồn bị nhốt lại rõ ràng là do sự sơ suất trong công tác của địa phủ, chính phủ ở nhân gian và phía địa phủ có mối quan hệ hợp tác, nếu hỏi trực tiếp việc này thì không khỏi có chút mất mặt. Nếu cô đã là sứ giả được nửa cái địa phủ nhờ nhân gian chiếu cố, vậy thì hỏi một chút cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?"Các cô có thể hỏi Diêm La thông qua phía chính phủ. Diệp Tuyền thản nhiên liếc cô ấy một cái: "Đừng lo lắng, mấy năm nay địa phủ đang thay đổi hệ thống, xuất hiện sơ sót cũng là chuyện bình thường, hỏi một chút thôi không sao đâu. Có khi bọn họ còn muốn cảm ơn các người vì đã tìm ra BUG đấy, bắt được những kẻ hung ác dám phá vỡ trật tự Âm Dương."