Sau một trận đấu, người quanh bờ kè ngày càng ít đi, cũng không ai để ý đến góc này. Tự nhiên cũng bỏ lỡ sự việc kỳ lạ này, dưới ánh đèn đường, chợt xuất hiện vài giọt nước ở mép bờ kè sông.
Quỷ nước ngồi xổm xuống mò mẫm vài lần, tìm được nhãn cầu thì nhét lại vào hốc mắt, như muốn nổ tung mà lớn tiếng giải thích sự thật cho Diệp Tuyền."Đội vô địch được coi là đội kỳ cựu đã tham gia được 5 năm... Năm ngoái đội nữ vô địch rất nhanh, như cá chuồn trong nước, chỉ kém đội nam một chút. Năm nay họ cuối cùng đã vượt qua được, cô có biết họ đã cố gắng như thế nào không, cô đừng nói như thế. Đúng là tôi là quỷ, nhưng tôi sẽ không xóa bỏ công sức của họ như thế này đâu!"
Quỷ nước kể về đội thuyền rồng như bảo bối, tốc độ nói rất nhanh, trong một phút lỗ mãng cứ thế nói ra lai lịch.
Diệp Tuyền bất đắc dĩ nhíu mày: "Tôi chỉ xác nhận thôi."
Khi cuộc đua thuyên rồng bắt đầu, mặc dù hoạt động của thủy quái dưới nước ban ngày không rõ ràng, nhưng với thị lực của Diệp Tuyền, nếu nhìn kỹ vẫn có thể tìm ra dấu vết.
Câu hỏi vừa rồi không hẳn là một câu hỏi mà là một lời cảnh báo về những quy tắc để ngăn cô ấy có những suy nghĩ xấu trong tương lai.
Con quỷ nước khịt mũi hai lần, sự kiêu ngạo phấn khích lắng xuống. Có lẽ vì bình thường ở trên sông không có người trò chuyện nên quỷ nước xoay ngón tay đếm số người trong đội thuyền rồng.
Cô ấy đã ở dưới nước gần mười năm, hàng năm đều đến xem đua thuyền rồng. Lần đầu tiên cô ấy xem đội này thi đấu, quan sát các thành viên trong đội cứ đến rồi đi.
"... Có người đã sinh con, có người chuyển nhà đi, có người lấy chồng nên bận, có người trở lại, có người mang theo con cái đi tham gia huấn luyện, có người vừa mới lên đại học đã tham gia vào..."
Trong số các nữ tay đua thuyền rồng, có người đi, có người đến, đội ngũ thay đổi ngày càng lớn mạnh.
Đây là niềm tin được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và không cần phải nói ra hay nhắc đến với nhau.
Mục tiêu là giành chức vô địch.
Quỷ nước ôm mặt bằng hai tay, lưu luyến không rời nhìn về phía đội nữ rời đi, vừa mỉm cười mong đợi vừa thoải mái: "Bọn họ thật sự rất giỏi." Cô ấy ôm mái chèo nằm trên sườn bờ kè, nửa người chìm trong nước như tiên cá.
Khi cô ấy nói, âm khí vốn đã nhàn nhạt trên người dần dần giảm đi, biến thành âm hồn màu xám nhạt.
Diệp Tuyền nhướng mày liếc nhìn cô ấy.
Những quỷ hồn mang theo sát khí đều c.h.ế.t yểu ôm theo oán hận, vì chấp niệm nên ở lại trân gian. Nhưng quỷ nước này dường như đã từ bỏ nỗi chấp niệm của mình, chỉ chờ âm sai dẫn đường là có thể đến lối đi âm dương của miếu Thành Hoàng để đầu thai.
"Bây giờ tốt rồi." Quỷ nước nhẹ nhàng nói. Cho đến khi bóng thuyền rồng biến mất không còn nhìn thấy nữa, đôi lông mày đen nhánh của cô ấy giãn ra, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Thủy quái quay đầu lại có vẻ tức giận: "Trong thi đấu thể thao không được lộn xôn, phải có tinh thần thể thao! Tôi sẽ không làm loại chuyện cấm ky đó." Quỷ nước nhìn người đàn ông trong tổ giành được huy chương đồng, bĩu môi nói: "Gã g.i.ế.c tôi, tôi đẩy gã để dọa thì có chuyện gì sao? Tôi không g.i.ế.c gã, cũng không cản trở cuộc tranh tài! Đáng đời gã."
Quỷ nước cũng biết việc mình làm có lẽ là "hại người" trong mắt các đại sư bắt quỷ, bọn họ sẽ không buông tha cho cô ấy chút nào.
Cô ấy chơi xấu nằm xuống nước, gối lên mái chèo bằng âm khí: "Đại sư, cô muốn bắt tôi sao, dù sao tôi cũng đã xem cuộc thi và đội đạt giải quán quân rồi, cô muốn trừng phạt thế nào cũng được."
Phương Vọng Đệ ở một bên nghe được, có phần không đành lòng. Cô ấy ngóng trông nhìn Diệp Tuyền nhưng lại không biết làm cách nào để nói đỡ cho quỷ nước.
Diệp Tuyền: "..."
Hình như ngay từ đầu cô không hề nói bắt quỷ mà?
Diệp Tuyên nhíu mày: "... Cô không báo án sao?"
"Hả?" Một sự kinh ngạc cực lớn đột nhiên ập đến, quỷ nước nhảy dựng lên đứng dậy: "Tôi có thể báo án sao? Tôi tưởng các đại sư chỉ hướng về người sống mà thôi! Tôi muốn! Đương nhiên tôi phải báo án, tôi muốn gã phải trả giá nhiều!"
Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Lộ Băng.
Qua lễ sẽ sinh hoạt như bình thường.
Quỷ nước tên là Viên Viên, trong tiểu thôn phần lớn người đều có họ này, đều là cùng một tộc, quan hệ không tệ. Trong làng có những người tài giỏi bỏ tiền ra tổ chức cho mọi người tham gia đua thuyền rồng và cùng biểu diễn thuyền rồng, trong các lễ hội họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Trong cuộc đua thuyền rồng hơn mười năm trước, biểu diễn và tranh tài thi đấu thể thao dân được tách ra, xu hướng này dần dần lan sang Thanh Giang. Khi còn là một cô gái nhỏ, Viên Viên rất thích những chiếc thuyền rồng trong Tết Đoan Ngọ, tiếng chiêng và tiếng trống vang dội, tiếng tụng kinh đồng thanh và những chiếc thuyền rồng màu sắc rực rỡ khi di chuyển thực sự trông giống như một con rồng.
Cô ấy cũng muốn đi lên.
Cô ấy cũng muốn trở thành một tay đua thuyền rồng!
Những suy nghĩ mơ hồ càng rõ ràng khi cô ấy lớn lên, may là Viên Viên thực sự có tài năng như vậy.
Trong số những người trẻ tuổi trong mười dặm và tám thôn không ai có thể bơi nhanh hơn cô ấy, cô ấy có thể bơi một hơi mà không thấy mệt mỏi, khi chơi chèo thuyền, cô ấy luôn là người có thể dẫn dắt mọi người chèo nhanh nhất. Thuyền rồng thường chìm trong nước không thể di chuyển, tập luyện và vui chơi đều ở trên thuyên nhỏ, mọi người đều là người quen, Viên Viên nói chuyện ngọt ngào tích cực nên đã lẻn được vào cùng mọi người tranh tài huấn luyện. Những tay đua thuyền rồng khác đều nói rằng cô ấy rất giỏi, nếu là con trai, có lẽ cô ấy đã giành chiến thắng trong cuộc đua thuyền rồng năm nay. Viên Viên không phục, cô ấy là một cô gái, cô ấy có thể dẫn dắt mọi người giành chức vô địch!
- Rõ ràng mọi người đều đã nhìn thấy điều này khi chèo thuyền mà. Mọi người bật cười haha, thuyền trưởng quay lại nghiêm mặt trừng mắt nhìn bọn họ: "Cô Viên chạy trên thuyền làm gì vậy? Đây không phải nơi để cô chơi đùa, đừng đùa nữa, xuống nhanh đi, chúng tôi phải huấn luyện!" Viên Viên cảm thấy vô cùng tủi thân, cô ấy tiếp tục nghĩ cách học hỏi và cách huấn luyện từ các tay đua thuyền rồng, tìm kiếm khả năng tham gia, tìm kiếm bằng chứng chứng minh rằng các cô gái cũng có thể là những tay đua thuyền rồng. Ngày qua ngày, cuối cùng cô ấy cũng tìm được cơ hội khi lên mạng tìm kiếm thông tin tranh tài của cuộc thi năm đó, đội thuyền rồng nữ tiến vào vòng chung kết quốc gial
Viên Viên vui mừng khôn xiết nên đi tìm thuyền trưởng, lôi kéo gã đi xem những tin tức mới nhất về cuộc đua thuyền rồng.
Các nữ tay đua thuyền rồng cũng rất giỏi.
Đội trưởng khịt mũi khinh thường: "Đó là để giữ thể diện cho các cô. Có 12 đội nam và chỉ có 4 đội nữ. 4 đội thì có sức cạnh tranh như thế nào? Nếu không đấu riêng với nam thì thậm chí không có tư cách tham gia cuộc thi!" Không phải.
Viên Viên đã tìm ra những báo cáo khác. Một số đội thuyền rồng nữ thậm chí còn đánh bại nhiều đội nam trong cuộc thi và đứng ở vị trí thứ 3. Nói cách khác, còn có đội ngũ nam nữ hỗn hợp!
"Tôi chỉ muốn thử một lần thôi, đội trưởng hãy cho tôi một cơ hội, tôi có thể đạt được kết quả tốt! Hiện tại so ra không bằng mức bình thường của mọi người, nếu không được thì tôi sẽ bỏ cuộc!" Viên Viên đau khổ cầu xin. Thuyền trưởng nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ, chợt thả lỏng nói: "Được. Buổi tối đi đến hồ nước ở cuối làng phía tây, tôi sẽ lái thuyền ra ngoài. Từ trước tới giờ nơi đây không có phụ nữ đua thuyền rồng, tôi đang mạo hiểm nên cô phải kín miệng chút."
"Cảm ơn đội trưởng! Tôi sẽ không nói cho người khác biết!" Viên Viên cho rằng mình đã có được cơ hội huấn luyện và kiểm tra, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nhưng cô ấy đã sai.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Viên Viên lấy chiếc mái chèo yêu quý mà cô ấy đã dành dụm để nhờ thợ mộc làm, lên chiếc thuyền ẩn trong đám cỏ cao bên hồ, cùng thuyền trưởng đi đến trung tâm hồ hoang vắng.
Viên Viên nóng lòng muốn bắt đầu chứng minh bản thân và bắt đầu cuộc kiểm tra, khi cô ấy hỏi khi nào nó sẽ bắt đầu, cô ấy chỉ nhận được một nụ cười kỳ lạ từ đội trưởng.
Đội trưởng nhếch mép cười, đưa tay chạm vào mặt cô ấy: "Không đợi được à?" "Anh đang làm gì vậy?" Viên Viên đẩy gã.
Quá choáng ngợp vì cuối cùng cũng có cơ hội đạt được điều mình mong muốn sau bao thăng trầm, bỗng có cảm giác như bị ngâm trong nước lạnh. Đến bây giờ Viên Viên mới nhận ra thuyền trưởng muốn làm gì. Viên Viên không thể tin được.
Cô ấy nói chuyện với thuyên trưởng về sự nghiệp của mình, tương lai của đội thuyên rồng, ước mơ và Sự cạnh tranh.
Nhưng thuyền trưởng chỉ nhìn cô ấy bằng phần thân dưới mà thôi? Đội trưởng cười khinh thường: "Cô bằng lòng gặp riêng tôi, chẳng phải là cô cũng bằng lòng sao? Đừng giả vờ nữa, ngoan đi..."
Gã giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô ấy như một đứa trẻ không hiểu chuyện "Anh đang phạm tội! Nếu anh còn như vậy tôi sẽ gọi trưởng lão và cảnh sát!" Viên Viên ghê tởm đến mức muốn nôn, cô ấy đẩy đội trưởng ra nhưng lại bị kéo tay lại.
Sức lực của cô ấy rất lớn, đẩy một cái đã khiến đội trưởng ngã trên thuyền. Viên Viên cầm lấy mái chèo chuẩn bị nhảy xuống hồ bơi đi.
Tuy rằng trung tâm hồ cách bờ một chút, nhưng không thành vấn đề để cô ấy bơi trở lại.
Tuy nhiên, Viên Viên đã đánh giá thấp sự bỉ ổi của đội trưởng, ngay khi cô ấy xoay người sang một bên, một cơn gió lớn và dữ dội ập vào cô ấy từ phía sau. Bùm-