Chương 102: Mọi Người Rời Đi
Triệu Hân Duyệt nhẹ nhàng vung tay lên, một mảnh bạch quang tưới xuống, chuẩn xác rơi vào trong cơ thể mỗi một thư sinh, bao gồm Vương Chấn Vũ Nhị cấp kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Phốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Phốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Phốc! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám thư sinh hộc ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ ngã ngồi trên mặt đất, thê thảm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha! Mấy chục năm tu vi đã mất sạch, thư viện! Ha ha, thư viện! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn lảo đảo đứng dậy, bỏ chạy vào trong núi rừng, dường như đã điên rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như thế đã vừa lòng? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng! Nhưng Thái Tử như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Tử chính là Khánh Quốc Thái Tử, ta không tiện ra tay trừng phạt, ta sẽ đem việc này báo cho Khánh Quốc bệ hạ, từ Khánh Quốc bệ hạ trừng phạt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ, cũng được. ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với vị Thái Tử này, Lý Bình An cũng không dám bức bách quá mức, dựa theo Thánh Chỉ ban nãy mà nói, thì Khánh Quốc Hoàng Đế kia có tu vi rất cao! Bản thân có được uy phong như hiện tại hoàn toàn là nhờ vào uy thế của Tử Thanh Song Kiếm, nhưng chỉ dùng được một lần, còn thực lực bản thân thì kém xa! Vạn nhất bức bách quá mức, rước lấy Khánh Quốc Hoàng Đế báo thù, còn không phải ở trong Tam Thanh Quan cố thủ cả đời ư? Dù sao hai cao thủ hoàng cung ra tay kia đã bị trọng thương, cũng không thiệt gì mấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn về phía Bạch Vân, nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dẫn bọn hắn trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh mờ đi rồi biến mất, Tử Thanh Song Kiếm từ trên trời giáng xuống, keng một tiếng cắm vào trong núi đá trước mặt Thanh Vũ Thanh Tuyết, Tử Thanh quang mang chậm rãi tan đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính khom lưng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cúi đầu nhìn về phía đoàn người Thái Tử, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó bước ra một bước, thân ảnh biến mất giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công, Đinh cung lệnh chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thân thể còn đang hơi hơi run lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân xa xa vừa thù hận vừa khoái ý nhìn bọn họ, còn có mấy người cười lên ha hả. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử sắc mặt xanh mét bước đi, căn bản không quan tâm đến chuyện sống chết của đám thư sinh đang nằm trên mặt đất. Ngự Thú Tông đại trưởng lão, Hồng công công, Đinh cung lệnh đuổi kịp, hộ vệ ở hai bên trái phải Thái Tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Khúc Trì Đại Thần lập lòe mấy cái, thân ảnh cũng biến mất giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thắng! Chúng ta thắng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha! Đa tạ Thanh Tuyết cô nương, Thanh Vũ cô nương, Thanh Thạch công tử trượng nghĩa ra tay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn! Thiết Ngưu ta cảm ơn các ngươi đã cứu Tế Linh chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân hưng phấn hoan hô. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đắc ý phất tay kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, đây là việc Đạo Môn đệ tử chúng ta nên làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai nữ hài rút trường kiếm ra khỏi núi đá. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cầm khối vải màu vàng tung ta tung tăng từ trong rừng sâu chạy ra, vừa đến trước mặt hai nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn trường kiếm trong tay cả hai, tỏ ra hâm mộ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kiếm của các ngươi thật lợi hại! Cảm giác nó lợi hại hơn binh khí của ta nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đầy hoài nghi nhìn vào trường kiếm trong tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao sư phụ sử dụng nó lại lợi hại như vậy? Chúng ta sử dụng thì rất bình thường? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng ở bên cạnh, vuốt chòm râu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lấy tu vi của quan chủ, cho dù là dùng hai cộng cỏ cũng có thể bổ đôi sơn hà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ mất mát nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra không phải do kiếm của ta lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng một tiếng tra lại kiếm vào trong vỏ, lại nhìn hai khối vải rách trong tay Thạch Hạo, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cầm thứ gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vung vẩy vải rách, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh Chỉ! Có thể ngăn cản một chiêu của sư phụ, nhất định rất lợi hại, ta nhặt về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin lỗi cái vị... ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo đang hưng phấn nói chuyện với nhau ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên lưng cõng hắc dù, eo đeo trường kiếm đi tới, đứng ở phía trước cách đó không xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo xoay người, nghiêng đầu nhìn Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhớ rõ ngươi, ngươi cùng một đám với bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết liên tục lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu lầm, ta và bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, ước hẹn tới núi non hoang dã thám hiểm mà thôi, cũng không thâm giao. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ mang theo nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi ngươi không có ra tay, ta tin ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ tiểu huynh đệ tín nhiệm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn Ninh Khuyết, dùng âm thanh non nớt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi tới là để làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn đám thư sinh suy sút trên mặt đất, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể để ta dẫn bọn hắn ra ngoài không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể! Chúng ta lại không muốn giữ bọn họ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ôm quyền nhất bái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ! ͏ ͏ ͏ ͏