Chương 105: Khổng Phu Tử
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta là đệ tử thứ mười hai của phu tử, cho nên bọn họ đều kêu ta Thập Nhị tiên sinh, tiên sinh có nghĩa là lão sư. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu tử? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đầu Lý Bình An lập tức theo bản năng mà hiện lên cảnh tượng, một lão giả cưỡi xe bò chu du các nước, liền vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Triệu cô nương, phải chăng phu tử mang họ Khổng? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mờ mịt lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải, phu tử họ Lỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải sao! Trong lòng Lý Bình An vừa nhẹ nhõm vừa có chút tiếc nuối. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao công tử cho rằng phu tử họ Khổng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta cũng biết một phu tử, hắn được gọi là Khổng phu tử, thế nhân tôn xưng Khổng Thánh Nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngữ khí mang theo tôn kính. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy nhất định là ngươi nhớ lầm rồi, Hạo Nhiên Thư Viện ta thành lập mấy chục năm, chưa từng xuất hiện một phu tử họ Khổng nào cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi nói chuyện hai người đi vào đại sảnh, Lý Bình An đi đến trước ghế chủ vị, lại vươn tay mời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Thập Nhị tiên sinh ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật gật đầu, ngồi ở phía bên trái chủ vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong dùng khay bưng hai ly trà tiến vào, lần lượt đặt trước mặt Lý Bình An và Triệu Hân Duyệt, sau đó lui ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nâng chung trà lên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thỉnh dùng! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nâng chung trà lên nếm một ngụm, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, hương vị trà này... Hơi kỳ kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An uống một ngụm, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trà này của ta chính là mua ở trong thành, là thượng đẳng hảo trà, giá cả không rẻ đâu, một Ngân Châu được có ba cân, ngươi uống nhiều chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Một Ngân Châu ba cân? ͏ ͏ ͏ ͏
Đó không phải lá cây sao? Triệu Hân Duyệt thầm nghĩ thế, nhưng nhìn kỹ lại thấy Lý Bình An uống rất vui vẻ, lúc này mới chắc chắn hắn quả thực không cố ý keo kiệt với mình, trong lòng liền câm nín một trận, đường đường là đại cao thủ Ngũ cấp trở lên, cuộc sống lại thanh bần đến vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng đặt chén trà lên trên bàn, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử có thể nói cho ta nghe chuyện của Khổng phu tử kia không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Khổng phu tử sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thần sắc phức tạp, nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khổng Tử giáng sinh, trời giáng Kỳ Lân, miệng phun Ngọc Thư, trên viết “Thủy Tinh chi tử, kế suy Châu vi Tố vương, chính ở tài đức sáng suốt.”, Khổng Tử sau khi lớn lên đã từng đến cầu học với Đạo Môn Tổ Sư ta, sau khi cầu học thành công liền hành tẩu thiên hạ, trở thành Thánh Hiền một thế hệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cau mày suy tư nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ có chừng đó sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là Thánh Nhân một thế hệ, bởi vậy trong đạo quan ta cũng có ghi chép lại lời nói việc làm của hắn, để ta đọc vài câu ngươi cho ngươi nghe một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt lập tức cảm thấy hứng thú, tuy không tin Khổng Tử kia thật sự là Thánh Hiền, nhưng có thể được người trước mắt tôn sùng như thế, tất có chỗ hơn người. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tử rằng: “Học mà khi tập chi, bất diệc thuyết hồ? Có bằng hữu từ phương xa tới, vui vẻ vô cùng? Người không biết mà không giận, không cũng quân tử chăng? ͏ ͏ ͏ ͏
Tử rằng: “Ngô ngày tam tỉnh ngô thân: Làm người mưu mà bất trung chăng? Cùng bằng hữu giao mà không tin chăng? Truyền không tập chăng?” ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tử rằng: “Trong ba người, tất có thầy ta. Chọn này thiện giả mà từ chi, này không tốt giả mà sửa chi.” ͏ ͏ ͏ ͏
Tử viết: “Thời gian như con nước trôi, ngày đêm không ngừng.” ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đọc vài câu, Triệu Hân Duyệt nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận, từng tiếng như chuông rền vang lên trong óc, sắc mặt nàng chậm rãi thay đổi, vẻ mặt là không thể tưởng tượng nổi, bàn tay nắm quyển sách hơi run lên, này... Này thật là Thánh Hiền? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngừng một lát, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đột nhiên mở mắt ra, bất ngờ đứng lên, chân nàng đụng vào ghế nghe “kịch” một tiếng, nàng kích động hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nữa không? Hẳn còn phía dưới nữa chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chỉ đầu mình, cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không phải người đọc sách như các ngươi, cho nên không nhớ được đầy đủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có sách không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền thừa của Tam Thanh Quan ta quá mức xa xăm, rất nhiều đồ vật trân quý đều thất lạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt có chút khổ sở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao lại như vậy? Người này tuyệt đối là Thánh Hiền Nho gia ta, vì sao thư viện không có ghi lại? ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng vội vàng ngồi xuống, mở sách trong tay ra, tay còn lại duỗi ra, một cây bút lông xuất hiện, bắt đầu ghi chép vào sách, sau khi viết xong liền ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, tỏ vẻ không cam lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sự không còn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại thật sự nghĩ không ra, chờ ta nhớ tới nhất định nói cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt thu hồi bút, khép lại quyển sách nắm ở trong tay, đứng lên cung kính nhất bái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Lý công tử nói cho biết chuyện Khổng phu tử, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng lên, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần như thế, Khổng phu tử là Thánh Hiền một thế hệ, có thể khiến danh hào hắn vang xa ở đây, ta cũng rất muốn. ͏ ͏ ͏ ͏