Chương 110: Không Thắng Thì Trốn
Bạch Hiểu Thuần vui mừng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, ngươi thật tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn xoay người cưỡi lên Đại Bạch, kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giá. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư nhảy vọt qua dòng suối nhỏ, đáp xuống bên phía đối diện, Bạch Hiểu Thuần sợ đến mức kêu "A!" một tiếng, thiếu chút rớt xuống mặt đất, vội vàng tóm lấy hai cái tai lớn của Đại Bạch trư. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái mũi của Đại Bạch trư co rúm lại, mang theo Bạch Hiểu Thuần nhanh chóng chạy về phía xa, thân ảnh linh hoạt xuyên qua núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ghé lên trên thân Đại Bạch trư, ôm chặt cổ Đại Bạch trư, gió lạnh ban đêm thổi vù vù bên tai, lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, ngươi biết bọn Thạch Hạo đi nơi nào không? Hay là chúng ta đi tìm Thạch thôn trước đi! Chắc Thạch thôn sẽ biết chỗ ở của bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái mũi của Đại Bạch trư co rúm lại, trong mắt lóe lên tinh quang, bên trong núi rừng không có ai là lão Trư không tìm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên dòng suối nhỏ, một đạo bóng trắng hiện lên, một đầu Bạch Hồ thanh tú động lòng người xuất hiện bên cạnh đống lửa, đưa mắt nhìn Bạch Hiểu Thuần và Đại Bạch trư đi xa. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng, mấy người Lý Bình An đã thành thói quen rời giường từ sớm, tụng niệm kinh thư ở Tam Thanh đại điện, sau đó đánh Thái Cực Quyền một lần để rèn luyện sức khỏe. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả quá trình, Triệu Hân Duyệt đều nhìn rất cẩn thận, không nói một lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi kết thúc tảo khóa, Thanh Tuyết và Thanh Vũ tự giác ở hậu viện đình nghỉ mát luyện tập vẽ phù, Thạch Hạo thì chiến đấu cùng với Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đi đến đình nghỉ mát, nhìn Thanh Tuyết và Thanh Vũ vẽ phù, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đang vẽ tranh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ngẩng đầu cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải đâu! Chúng ta đang vẽ phù. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẽ phù? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nghi hoặc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái phù này có tác dụng gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cầm lấy một tấm phù vừa vẽ xong, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phù rất lợi hại, ngươi nhìn kỹ. Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Sắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tấm phù trong tay phù hiện lên một đạo kim quang, đột nhiên từ trong tay Thanh Vũ xông ra, hóa thành một cái hỏa cầu lao vào trong hồ nước, một tiếng nổ làm nước tung tóe. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đắc ý: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lợi hại chưa! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Triệu Hân Duyệt lóe lên một tia kinh ngạc, khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả thực rất thần kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đạt được khích lệ, hưng phấn cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có cái lợi hại hơn nữa! Thế nhưng sư phó nói chúng ta còn chưa học hết sơ kỳ phù nên không dạy chúng ta trung cấp phù. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt tới chỗ bên cạnh ghế hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi có biết Khổng Tử hay không? Hay nói cách khác là Khổng phu tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai nữ mờ mịt lắc đầu, đồng thanh đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Triệu Hân Duyệt lóe lên một tia tiếc nuối, sau đó không cam tâm hỏi: - Vậy các ngươi biết Lỗ quốc hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai nữ mờ mịt lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy Tấn quốc thì sao? Hai nữ vẫn lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta vẫn luôn sinh hoạt bên trong núi rừng, không biết chuyện ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng liên tục gật đầu nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ của các ngươi chưa từng nhắc tới cho các ngươi biết hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ giật mình: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là sư phụ nói cho ngươi a! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đắc ý: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ nói môn phái của chúng ta là tông môn được truyền thừa từ thời viễn cổ, những gì hắn nói với ngươi nhất định là chuyện rất lâu trước kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái gì? Tông môn viễn cổ? Khuôn mặt Triệu Hân Duyệt chợt lộ ra vẻ ngơ ngác, làm sao lại ra một cái tông môn viễn cổ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết bất mãn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Vũ, ngươi nói nhiều quá, Bạch Vân nói phải giữ bí mật. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lè lưỡi, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta quên mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó lại lộ ra vẻ vô cùng đáng thương nhìn về phía Triệu Hân Duyệt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, ngươi giữ bí mật giúp ta có được hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt không yên lòng khẽ gật đầu, càng hỏi thì nghi hoặc trong lòng lại càng nhiều? Tại sao lại xuất hiện một cái tông môn viễn cổ? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, dưới chân núi, Đại Bạch trư chở Bạch Hiểu Thuần chạy như bay đến, tóc dài của Bạch Hiểu Thuần bị cuồng phong thổi dựng ngược về sau, ôm lấy cổ heo, vẻ mặt mỏi mệt và mờ mịt, heo nhà ta chắc bị điên rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư bỗng nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn phía trước, Bạch Hiểu Thuần đang chóng mặt lập tức lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện phía trước cũng có hai người đang đi lên núi, trong đó có một người ăn mặc giống như người gây rối ở trong làng hôm qua, còn có một người mặc áo đen cũng đi cùng đám người kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ôm cổ heo, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, ngươi đánh thắng được không? Nếu không chúng ta trốn đi! ͏ ͏ ͏ ͏