Chương 115: Tới Cảm Ơn
Lý Bình An đưa giấy cho Triệu Hân Duyệt, hắn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho ngươi xem này! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cẩn thận cầm lấy trang giấy, nhìn vệt mực còn chưa khô ở trên giấy, nàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa mới viết xong sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Sách ở trong đạo quán không tiện cho người ngoài xem, cho nên ta tự mình viết ra một ít. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chữ hơi xấu một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An: “...” ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn im lặng không nói được gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười khẽ rồi đem trang giấy trải lên trên bàn, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, nghiêm túc quan sát, tay của nàng chậm rãi vẽ theo nét chữ của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một lúc lâu, Triệu Hân Duyệt vẫn còn nhìn trang giấy, nàng không nhúc nhích, thường hay cau mày lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không ngồi yên được nữa, trà cũng đã uống vài chén rồi, hắn bèn ho khan một tiếng, Triệu Hân Duyệt vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong viện tử, Thanh Tuyết và Thanh Vũ đang chơi đùa cùng với Bạch Hiểu Thuần, Thanh Vũ cầm một tấm phù triện dán lên trên người mình, sau đó một đạo lưu quang vụt sáng lên, thân ảnh chậm rãi biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần kinh hãi hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biến mất rồi, thật sự biến mất rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn mừng rỡ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dùng cái này đi ăn trộm gà chắc là rất thuận tiện! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ánh mắt hiện lên sự sùng bái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hả hê đắc ý: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, ta có thể tìm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân ngắn nhỏ bước lên trước, đi vòng quanh vài vòng tiện tay vỗ một cái, một tấm kim phù rơi xuống, ngay sau đó Thanh Vũ hiện ra hình dáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đầy sùng bài: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo sư huynh cũng rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ giương nanh múa vuốt giận dữ hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, ngươi dám đánh rớt Ẩn Thân phù của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười ha ha quay đầu bỏ chạy, Thanh Vũ đuổi theo phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết đứng ở bên cạnh, cười hì hì nhìn hai người đùa giỡn, tầm mắt vừa quét qua liền vội vàng cung kính hành lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Thanh Vũ đang đùa giỡn với nhau cũng dừng lại, hai người chuyển hướng đồng thanh cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cũng vội vàng nhanh trí kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử bái kiến sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy ý ừ một tiếng, sau đó nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đùa giỡn thì nhỏ tiếng một chút, Thập Nhị tiên sinh đang đọc sách ở trong viện. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn đứa nhỏ vội vàng gật đầu, dáng vẻ hết sức khôn khéo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, Thanh Phong đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lập tức trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, bọn họ đang tiếp đãi khách hành hương ở tiền viện ạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đã có khách hành hương đến rồi sao? Lý Bình An suy nghĩ một lát rồi đi ra bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong sân đã có rải rác khách hành hương đang ra ra vào vào, khi bọn họ nhìn thấy Lý Bình An thì tất cả đều cung kính khom lưng vui mừng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gặp qua Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cầu Quán chủ ban phúc... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Còn có một phụ nhân kích động quỳ trên mặt đất, dập đầu bốp bốp kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn quán chủ! Cảm ơn ngươi, cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng tiến lên đỡ nàng đứng dậy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại tỷ, ngươi làm cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân này lau nước mắt, vừa khóc vừa cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, là các ngài đã cứu hài tử của ta, ta thật sự biết ơn ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu óc Lý Bình An mơ hồ chẳng hiểu ra sao cả, cái gì hài tử cơ? Ta đã không xuống núi rất lâu rồi mà nhỉ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân từ phía xa đi tới, đứng ở bên cạnh Lý Bình An nói khẽ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, lúc Ngự Thú tông đi Đại Thạch thôn báo thù, hài tử bị bắt đi chính là con của nàng, đã được ta cứu ra rồi. Mấy ngày trước nàng còn đặc biệt tới cảm tạ ta rất nhiều lần đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nói lời này, Bạch Vân còn bày ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân liên tục gật đầu cảm kích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng! Đúng vậy! Đa tạ Bạch Vân đạo trưởng, các ngươi đều là người tốt, đa tạ, đa tạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, tỏ ý đã biết rõ nguyên nhân chuyện này, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị thiện tín này, giúp đỡ người khác lúc nguy nan vượt qua khó khăn vốn là chuyện mà Đạo giáo ta nên làm, ngươi không cần phải như vậy. Nếu như trong lòng thật sự cảm kích thì ngày thường hãy làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức hơn nữa, tự Đạo tổ sẽ phù hộ cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này bên cạnh có một người thanh niên nhỏ gầy cười ha ha: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Đạo quan và thần miếu không giống nhau, đạo trưởng không nhận quỳ lạy của chúng ta đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người đàn ông vạm vỡ khác thì gãi đầu cười ngây ngô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo quan cũng không cần tế phẩm, mỗi lần đều trả lại cho ta đàn hương cung cấp, ta đây cũng xấu hổ lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh gã lập tức vang lên một tràng cười vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏