Dị Thế Đạo Môn

Chương 17: Về Đạo Quán

Chương 17: Về Đạo Quán
Có rất nhiều người tới nhận lời, nhưng đều là đến một cái đi một cái, hỏi một chút thù lao, đều lắc đầu đi ra, thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần không người hỏi thăm, Lý Bình An chỉ có thể âm thầm cảm thán, dung tục, đều quá dung tục.
Sau một hồi lâu, một lão trượng tóc hoa râm ngăn đường đi lại, cười ha hả nói:
- Tiểu huynh đệ, là ngươi muốn tuyển đầu bếp sao?
Lý Bình An liên tục gật đầu nói:
- Không sai! Thù lao không cao, nhưng bao ăn bao ở.
Lão trượng ánh mắt sáng lên, nói:
- Ta còn có cái đồ đệ không biết có thể mang lên cùng, chỉ lo ăn ở là đủ rồi.
Lý Bình An lộ ra ý cười, rốt cục cũng có thu hoạch, không dễ dàng a! Vội vàng hào phóng nói:
- Lão trượng nói lời nào vậy, nếu đã gia nhập Tam Thanh quan chúng ta, chính là người một nhà, thêm một người ăn cơm mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn.
Lão trượng nói thầm:
- Tam Thanh quan sao! Không có nghe nói qua, hẳn là sẽ không gây nên chú ý.
Ngẩng đầu cười nói:
- Công tử ở chỗ này đợi một chút, ta đây liền đi kêu đồ đệ kia của ta tới.
Lý Bình An gật đầu nói:
- Thỉnh lão trượng tuỳ ý.
Lão giả xoay người đi về hướng trong đường tắt bên cạnh.
Sau khi lão giả đi rồi, Lý Bình An thở ra một hơi, vốn đang toán thi so sánh một chút trù nghệ của các ứng viên, hiện tại loại tình huống này vẫn là thôi đi! Thật vất vả mới có một người không quan tâm tiền tài tới, cũng đừng doạ chạy người này.
Một lát sau, lão giả mang theo một người đã đi tới, cười nói:
- Để công tử đợi lâu.
Ánh mắt Lý Bình An sáng lên, thật là một tiểu cô nương thiên tư tuyệt sắc, người mặc trường bào màu đỏ, mái tóc dài màu đen, răng trắng tươi đẹp, mặt mày như hoạ, đã có tư sắc của hồng nhan hoạ thuỷ.
Lý Bình An xoay người xuống khỏi ngưu, lộ ra tươi cười nói:
- Lão trượng, đây chính là đồ đệ của ngươi?
Lão trượng cười ha hả gật đầu nói:
- Đúng vậy a!
- Không biết cô nương này xưng hô như thế nào?
Người kia trợn trắng mắt, yêu kiều hừ một tiếng.
Lão trượng cười ha ha nói:
- Không dối gạt công tử, đệ tử này của ta là thân nam nhi.
Lý Bình An tức khắc bị kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nam, nam? Thiên lôi trong đầu cuồn cuộn mà đến.
Lão giả cười ha hả nói:
- Liệt đồ xác thật là thân nam nhi, chỉ là lớn lên hơi thanh tú một chút.
Lý Bình An phục hồi lại tinh thần, không có gì để nói, đây mà là khuôn mặt thanh tú sao? Mặc một thân hồng trang, so với đa số nữ tử đều muốn xinh đẹp hơn a! !
Lý Bình An nhìn lão trượng nghiêm mặt nói:
- Lão trượng, chúng ta lại mua thêm một vài thứ, sau đó liền đi Tam Thanh quan đi! Ngài có cần chuẩn bị gì sao?
Lão giả cười lắc lắc đầu nói:
- Không có, lưu lạc thiên nhai, thân không có vật dư thừa.
Thiếu niên tuấn tú kia, hừ một tiếng nói:
- Đồ vật chúng ta muốn, ngươi cũng mua không nổi a!
Lão giả nhíu mày một chút, răn dạy nói:
- Tiểu Phong, chớ có nói bậy.
Thiếu niên tuấn tú vội vàng cúi đầu nói:
- Vâng!
Lý Bình An hai mắt nhìn nhiều chút, kinh ngạc nhìn hắn:
- Hắn gọi là tiểu Phong.
Lão giả cười gật gật đầu, nói:
- Vâng!
Lý Bình An gật gật đầu nói:
- Tên hay! Nếu không có đồ vật, vậy chúng ta liền đi thôi!
Đoàn người lại đi mua một ít gạo và mì, rau dưa trái cây, để cho Thanh Ngưu chở, đi về hướng bên trong dãy núi.
Đi đường leo núi, lão giả cùng thiếu niên tuấn tú kia, đều bước đi nhẹ nhàng, khí quyển không suyễn, hiển nhiên trong người cũng có tu vi.
Không lâu sau, đoàn người đi đến phía trước Tam Thanh quan, bên trong vừa vặn có thôn dân đi ra sau khi dâng hương xong, nhìn thấy Lý Bình An vội vàng thi lễ nói:
- Bái kiến đạo trưởng!
- Bái kiến đạo trưởng!
- Bái kiến đạo trưởng!
Lý Bình An duỗi tay ra, Thanh Tâm phất trần hiện lên, phất trần vung lên cười nói:
- Vô Lượng Thiên Tôn, các vị thiện tín xin đứng lên, không cần đa lễ.
Chúng tín đồ chỉ cảm thấy nội tâm một trận thanh minh, suy nghĩ tạp nham đột nhiên biến mất không còn, đứng lên đưa mắt nhìn theo đám người Lý Bình An đi vào Đạo quán.
Thanh niên tuấn tú cùng lão giả đi ở phía sau, thanh niên nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, đây hình như là một cái môn phái, chúng ta thật sự muốn gia nhập bọn họ sao? Lấy thân phận của ngài, trời đất bao la có nơi nào không đi được, hà tất muốn uỷ thân ở đây?
Lão giả truyền âm nói:
- A! Trốn tránh một chút thời gian ta thấy cũng quá đủ rồi, người của Thánh Đường tuyệt đối không nghĩ ra ta sẽ ẩn thân ở bên trong loại tiểu môn phái này.
- Sư phụ, sư phụ đã trở về rồi!
Một tiếng kinh hỉ kêu lên, Thanh Vũ từ bên trong đại điện chạy ra, cao hứng chạy tới ôm đùi Lý Bình An, ngẩng đầu tranh công nói:
- Sư phụ, hôm nay ta dẫn đường cho thật nhiều tín đồ dâng hương.
Lý Bình An xoa xoa đầu Thanh Vũ, cười nói:
- Thanh Vũ thật là lợi hại!
Thanh Tuyết, Bạch Vũ Trần cũng từ bên trong đại điện đi ra.
Thanh Tuyết chạy đến trước mặt Lý Bình An, cao hứng kêu lên:
- Sư phụ, rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại!
Lý Bình An cười ha hả nói:
- Thanh Tuyết, trong quan không có việc gì đi?
Thanh Tuyết vội vàng nói:
- Sư phụ, Lang thúc mang theo một rổ thịt cùng trái cây tới dâng hương, nhưng mà quên mang về.
Trong lòng Lý Bình An hiểu rõ, chỗ nào là quên mang về, hẳn là cố ý lưu lại, cười nói:
- n! Vi sư đã biết.
Thanh Tuyết thở ra một hơi, sư phụ không có trách tội là tốt rồi.
Bạch Vũ Trần tiến lên, chắp tay thi lễ nhất bái nói:
- Bạch Vũ Trần gặp qua đạo trưởng.
Lý Bình An nhìn thấy Bạch Vũ Trần, ánh mắt sáng lên, cười ha hả nói:
- Đa tạ mười viên Ngân châu của Bạch huynh đệ.
Bạch Vũ Trần đứng dậy, cười nói:
- Giao dịch mà thôi.
Lý Bình An nói:
- Bạch huynh đệ đợi chút, trước ta đem gạo và mì đã mua bỏ vào trong bếp.
Bạch Vũ Trần gật đầu nói:
- Thỉnh đạo trưởng tuỳ ý.
Lý Bình An vội vàng đưa Thanh Ngưu đi vào trong hậu viện, đem gạo và mì rau dưa đều để vào bên trong phòng bếp, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói ở trong lòng:
- Hệ thống, hệ thống, hôm nay ta lại thu hai cái đầu bếp, không đủ phòng ở làm sao bây giờ?
Hậu viện cũng không lớn, một gian đại sảnh tiếp khách, bên trái đại sảnh là phòng của Lý Bình An, bên phải là phòng của Thanh Vũ Thanh Tuyết, trong góc còn có một gian phòng bếp, một gian phòng chất củi, liền tính đem phòng chất củi dọn ra cũng không đủ a!
- Hệ thống đừng giả chết, ngươi nói một câu đi a!
Uy hiếp nói:
- Không nói lời nào, hôm nay ta liền ngủ ở Tam Thanh đại điện.
- Đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tuyển nhận đầu bếp, đầu bếp quy vị Tam Thanh quan càng thêm hoàn thiện, khen thưởng một lần cơ hội mở rộng Tam Thanh quan. Đánh giá: Không muốn đánh giá, đã tuyệt vọng!
Lý Bình An sửng sốt, cười lạnh nói:
- Hệ thống, nếu như ta không hỏi ngươi muốn, có phải hay không là ngươi sẽ đem khen thưởng của ta nuốt làm của riêng a! Loại hành vi ăn hoa hồng này của ngươi, thực khó thể chấp nhận, có tin là ta đây đi đại điện báo cáo Đạo Tổ, huỷ bỏ thân phận hệ thống của ngươi hay không.
Nếu ngươi không muốn ta đi báo cáo Đạo Tổ cũng có thể, chỉ cần ngươi sau này tốt với ta một chút, bần đạo chưa chắc không thể mở một mặt lưới. Hệ thống nghe được không? Nghe thấy không?
Sâu trong nội tâm Lý Bình An kêu to nửa ngày, hệ thống một chút âm thanh cũng không có, lúc này mới không cam lòng đi ra khỏi phòng bếp.
Bên ngoài Bạch Vũ Trần đang đợi, vừa thấy Lý Bình An ra, Bạch Vũ Trần lập tức liền chào đón, cung kính thi lễ nói:
- Bạch Vũ Trần có một chuyện thỉnh giáo đạo trưởng.
Lý Bình An sửng sốt, này cũng quá khách khí, từ khi ta trở về liền hai lần hành đại lễ, vội vàng đem Bạch Vũ Trần nâng dậy, nói:
- Bạch huynh đệ có chuyện gì, cứ việc nói thẳng.
Bạch Vũ Trần rối rắm nói:
- Lúc trước khi đạo trưởng chưa có trở về, ta cùng Thanh Tuyết đạo trưởng hàn huyên vài câu, nàng kể cho ta chuyện cũ Bàn Cổ khai thiên. Ta muốn hỏi đạo trưởng, chuyện này từ đâu mà biết, là thật sao?
Lý Bình An quay đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, Thanh Tuyết cúi đầu không dám nhìn thắng Lý Bình An.
Thiếu niên tuấn tú đi theo bên cạnh lão giả, cũng đều tò mò nhìn Bạch Vũ Trần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất