Chương 290: Đệ Tử Trấn Thành
Hai đứa trẻ đứng dậy, chúng cung kính chắp tay đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai người các ngươi đi Hắc Giác Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người đồng loạt đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngẩng đầu, hắn hăng hái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người cứ yên tâm đi! Đợi ta đi tới Hắc Giác, ta nhất định có thể chữa khỏi ôn dịch, bây giờ ta đã có chủ ý rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An chợt động, trong đầu vô thức hiện lên cảnh khóc lóc của bách tính ở trong Hắc Giác thành, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Bạch Hiểu Thuần, uy hiếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo, ngươi canh chừng hắn kỹ vào cho ta, nếu hắn dám luyện đan thì ngươi hãy thay vi sư đánh gãy chân của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo phấn khích đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần rụt đầu lại ủy khuất nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không luyện đan thì làm sao mà trị khỏi ôn dịch chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tiếp lời hắn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện trị liệu ôn dịch, vi sư tự có cách, điều các ngươi cần làm là làm tốt việc phong tỏa để làm chậm chuyện lây nhiễm ôn dịch, hiểu rõ chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy vị đệ tử đồng loạt đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng tiến lên trước, hắn khom lưng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, người có phân phó gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ còn nhỏ, nếu đi ba tòa thành trì khác thì e rằng khó mà phục chúng, vẫn xin Vương gia phái vài người đi theo, cũng tốt cho việc các Thành chủ phối hợp hành động. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia gật đầu lia lịa đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nên làm! Nên làm mà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bưu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoang Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Lãng! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lập tức gọi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba tướng quân từ phía sau đi lại, bọn họ nắm quyền đặt ở ngực trái cúi người đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia phân phó cho bọn họ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi phân ra, đi cùng mấy vị đạo trưởng đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt lóe lên một tia tàn khốc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời gian phi thường dùng thủ đoạn phi thường, nếu có người không nghe theo mệnh lệnh của đạo trưởng thì giết không tha! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba vị tướng quân nghiêm nghị đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vẫy tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba vị tướng quân phân ra rồi đi đến bên cạnh mấy vị đạo trưởng, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vừa cười vừa duỗi tay ra nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trường kiếm từ thắt lưng của hắn ra khỏi vỏ kiếm, xoay tròn trên không trung rồi rơi trên đất, Bạch Vân đưa tay kéo, trong tức khắc hai người đã đứng trên cự kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính nói với Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, chúng ta đi đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên cự kiếm, rõ ràng Đại Bưu có hơi bất an, đứng trên phi kiếm, sao hắn lại cảm thấy khó có thể tin cậy được? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, một đạo kiếm quang phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Ninh Khuyết, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần cũng đều nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta cũng đi đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xua tay, hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Làm tốt chuyện mà ta giao. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy đạo kiếm quang liên tiếp phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết quay đầu về phía Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta còn đi xem nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần nữa, vi sinh phải trở về để suy nghĩ thật kỹ làm như thế nào mới giải quyết được ôn dịch. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám người quay về hướng Vương phủ. Sau khi trở về Vương phủ, Thanh Vũ và Thanh Tuyết bỏ hết toàn bộ Hộ Thân phù che chắn trên người ra, sau đó bọn họ lại bắt đầu ở trong phòng tiếp tục vẽ phù. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bước vào một gian phòng mà Lý Vân Hồng đã chuẩn bị cho hắn, bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết ôn dịch. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại sảnh của Vương phủ, Lý Vân Hồng vội vàng an bài hạ nhân chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực nhìn bóng đêm tối tăm ở bên ngoài, nhìn Vương gia đang bận rộn ở trong đại sảnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, tiểu nhân quay về trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ngẩng đầu nhìn Ngưu Đại Lực, phất tay giải tán đám hạ nhân ở bên cạnh, đi qua với vẻ mặt tươi cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Lực à! Không phải ngươi và Quán chủ của chúng ta rất thân thuộc sao? Ở lại uống vài chén cùng chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực lập tức không nói nên lời: “Ta có thể nói rằng lúc trước ta đã ba hoa không?” ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực cười khan đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, phu nhân và nhi nữ nhà ta vẫn đang đợi ta trở về đây! ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ bỗng nhiên khom lưng, liên tục ho khan vài tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực vội vàng bước tới đỡ Vương gia, giọng điệu oán trách: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài nên xin một tờ phù của của mấy vị đạo trưởng, bây giờ nội thành cần người chủ trì đại cục, nếu người ngã bệnh thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đứng thẳng người, hắn xua tay tỏ vẻ không sao: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao! Ta vẫn còn trụ được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Lực à! Ngươi là người mà ta tin tưởng nhất lúc này, Quán chủ cũng do ngươi mời đến, ngươi không ở đây thì lòng ta không yên! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không biết sở thích của Quán chủ, ngộ nhỡ ta làm có gì sai sót, đắc tội Quán chủ thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏