Chương 3: Hai Đứa Nhỏ Sợ Hãi
Lý Bình An hỏi:
- Tinh quái không vào thành được sao?
Nhân viên thu chi kiêu ngạo nói:
- Trong thành thờ phụng Khúc Trì đại thần, tinh quái nào dám tới làm càn?
Hắn lại chắp tay nói:
- Ngọn nguồn chuyện này ta đã nói rõ với công tử, tiếp đó phải làm thế nào, công tử tự mình định đoạt.
Lý Bình An cười ha ha:
- Còn có thể định đoạt thế nào? Cũng không thể đứng nhìn hai đứa nhỏ chết đói chết rét chứ? !
Nhân viên thu chi vội vàng nói:
- Công tử nghĩ lại! Hai đứa nhỏ này trốn không thoát được đâu, tinh quái kia là tế linh trong thôn của bọn nó, khí tức của bọn nó cũng nhất định đã bị tế linh nhớ kỹ, chỉ cần sau này hai đứa nhỏ này rời khỏi thành, chắc chắn sẽ bị tinh quái đuổi giết, hơn nữa công tử lại tiếp xúc lâu dài với bọn nó, cũng sẽ bị khí tức của bọn nó lây nhiễm, sợ là sẽ tạo thành đại họa cho bản thân.
Lý Bình An nhíu mày:
- Ý ngươi là để ta mặc kệ không để ý?
Nhân viên thu chi cười khổ:
- Ta cũng chỉ nhắc công tử một câu, theo ngu kiến của ta, đề nghị đưa hai đứa nhỏ này tới An Khánh thư viện làm thư đồng cho các nữ sinh ở đó, tránh cho đại nạn.
An Khánh thư viện? Lý Bình An vô thức nghĩ tới Bạch Vũ Trần kia:
- Để ta nghĩ một chút!
Lý Bình An quay người ra cửa, đuổi giết? Đùa sao? Ta mà sợ đuổi giết? Có bản lĩnh thì để nó tới Tam Thanh quan tìm ta, nó dám bước nửa bước vào cửa quan, ta dám gọi nó là ông nội.
Hai đứa nhỏ còn đang đứng trước quầy, nhìn thấy Lý Bình An đi tới, bốn mắt cùng sáng lên, chậm rãi chạy tới:
- Thúc thúc! !!
- Thúc thúc, bao giờ chúng ta mới đi tìm cha?
Lý Bình An một trái một phải giữ chặt tay hai đứa nhỏ, cười ha hả nói:
- Đi, ta đưa hai đứa đi tìm cha.
- Vâng...
Hai đứa nhỏ gật đầu liên tục, bốn mắt ánh lên vẻ kích động.
Lý Bình An kéo hai đứa nhỏ ra ngoài.
Nhân viên thu chi cũng từ gian phòng nhỏ bước ra, nhìn ba người hai nhỏ một lớn bước ra khỏi cửa, khẽ thở dài:
- Người tốt sống không lâu!
...
Lý Bình An kéo hai đứa nhỏ ra khỏi thành, ha hả nói:
- Ta mang hai đứa bay có được không?
Hai đứa nhỏ ngẩng đầu tò mò nhìn Lý Bình An.
Lý Bình An xoay người ôm lấy hai đứa nhỏ, cười ha hả kêu lên:
- Bay... Bay nào...
Chân điểm lên đất, nhẹ nhàng bay tới một ngọn cây, ngọn cây khẽ cong một cái, thân ảnh lại bay lên, vượt qua tầng không gian thấp bay trên ngọn cây, tiếng cười ha hả xen lẫn tiếng sỡ hãi non nớt vang vọng núi rừng.
Làm nhiệm vụ đạt được mấy môn võ công, trong đó khinh công Thê Vân tung là hắn luyện tới quen thuộc nhất, Lý Bình An hắn luôn cho rằng, không đánh được thì nhất định phải chạy được, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Không lâu sau, Lý Bình An ôm hai đứa nhỏ bay tới trước cửa Tam Thanh quan, lúc này mới nói:
- Chúng ta đã đến!
Đưa tay vỗ đẩy cửa quan, một cái sân nhỏ sạch sẽ đập thẳng vào mắt, trong nội viện có một gốc đào, một cái giếng cổ.
Đứa nhỏ hơn lấy lại tinh thần, ánh mắt tỏa sáng, kích động nhìn Lý Bình An kêu lên:
- Biết bay... Thúc thúc biết bay! Thật là lợi hại! !!
Lý Bình An đắc ý nói:
- Chuyện này đương nhiên!
Đứa nhỏ lớn hơn ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, nghiêm túc nói:
- Thúc thúc, vừa rồi ngươi xoay tròn với lộn nhào trên không trung, như vậy quá nguy hiểm!
Lý Bình An sững sờ, lại bị một đứa nhỏ dạy dỗ, cười ngượng nói:
- Ta sai, nhất định không thế nữa!
Hắn lại vội nói:
- Vào đi, hai đứa vào đi!
Đứa nhỏ nhìn sân nhỏ sạch sẽ, ghen tị nói:
- Thúc thúc, đây là nhà của thúc sao, thật xinh đẹp!
Lý Bình An cười ha hả nói:
- Đây không phải nhà của ta, đây là nhà của ba vị đại lão trong kia, ta chỉ là người giữ nhà mà thôi.
Đứa nhỏ giật mình nói:
- Hóa ra thúc thúc là quản gia!
Lý Bình An lập tức sững sờ, hắn nói chuyện cao thâm với một đứa bé làm gì a, hai đứa nó nghe cũng không hiểu được.
Đứa lớn lo lắng nói:
- Thúc thúc, thúc đưa chúng ta về nhà, chủ nhân nơi này mà trách tội thì làm sao bây giờ?
Lý Bình An tùy ý nói:
- Chủ nhân nơi này có tấm lòng rộng lớn, nếu như ta không mang hai đứa về, vậy mới trách tội ta.
Lý Bình An cất bước đi tới đại điện, bước tới trước bàn dài lấy ba cây hương, đi tới trước mặt ba tôn Đạo tôn, cung kính bái ba bái, đem hương dài cắm vào trong đỉnh.
A!
A!
Hai tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Lý Bình An vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứa nhỏ ngồi sập xuống mặt đất, đứa lớn cũng mặt cắt không còn giọt máu, đầy vẻ sợ hãi.
Lý Bình An đi qua, xoay người ôm đứa nhỏ lên, vỗ vỗ phủi bụi trên người nàng, cười ha hả nói:
- Sao lại không cẩn thận thế? Ngã có đau không?
Đứa nhỏ mắt ứa ánh nước, nức nở cầu xin tha thứ:
- Ta, ta không cố ý, đừng đáng ta.
Lý Bình An sững sờ, hắn muốn đánh người bao giờ?
Đứa lớn cũng bịch một tiếng quỳ trên đất, cuống quít dập đầu:
- Thần linh tha mạng, thần linh tha mạng! !!
Lý Bình An nhíu mày, quay đầu nhìn theo hướng đứa lớn dập đầu, lập tức lại ôm hai đứa nhỏ ra khỏi đại điện, đi tới bên ghế bên ngoài, trấn an:
- Không sao, không sao, không ai muốn đánh hai đứa cả. Có thể nói cho ta biết, hai đứa đang sợ gì không?
Có lẽ là đã rời khỏi đại điện, cách xa thứ mà hai đứa nhỏ sợ, cảm xúc bọn chúng mới dần an định lại.
Đứa lớn vuốt vuốt nước mắt, e ngại nhìn qua đại điện.
Lý Bình An cổ vũ nói:
- Có thể nói với thúc thúc không?
Đứa lớn nhìn ánh mắt cổ vũ của Lý Bình An, do dự nói:
- Năm ngoái lúc toàn thành đại tế, chúng ta cùng cha mẹ có vào trong thành quan sát, nhìn thấy có mấy tiểu ca ca hiếu kỳ xông vào đại điện, bị thần quan trong đó đánh chết tại chỗ, sau đó thả vào trong tế tự chi đỉnh, hiến tế cho thần linh.
Đứa nhỏ liên tục gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:
- Thật đáng sợ, tiểu ca ca kia kêu vô cùng thảm, còn chảy rất nhiều máu.
Nói rồi, lại ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, nói:
- Thúc thúc không hiến tế chúng ta được không? Chúng ta rất nhỏ, không có thịt!
Lý Bình An sờ đầu đứa nhỏ, cười nói:
- Các ngươi đáng yêu như thế, ta đương nhiên không nỡ tổn thương, hơn nữa nơi này cũng không phải thần miếu, đây là đạo quán, Đạo tôn từ bi sao nỡ trách tội các ngươi? ! Yên tâm đi!
Hai đứa nhỏ do dự một chút, gật nhẹ, mặc dù không biết đạo quán là cái gì, khác gì với thần miếu, nhưng lại rất tin tưởng vị thúc thúc này.
Lý Bình An vỗ vỗ hai đứa, nói:
- Đi chơi đi, trong đạo quán này rất an toàn, đừng chạy ra ngoài là được.
Hai đứa nhỏ do dự một chút, liền nắm tay kéo nhau chạy ra xa, xa xa tránh đại điện.
Lý Bình An thở dài một hơi, xuất thần nhìn lên bầu trời, trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã nghe được hai cái thảm kịch, tại cái thế giới thần ma hiển thánh, tu sĩ hoành hành này, người thường thực sự bi ai, có lẽ chính vì thế, nên Đạo tổ mới để hắn tới cái thế giới này, nhưng cái này, thực là gánh nặng quá lớn a!