Dị Thế Đạo Môn

Chương 357: Câu Chuyện Lúc Nhỏ

Chương 357: Câu Chuyện Lúc Nhỏ
Ngưu Đại Lực nhận lấy mật báo, bên trong viết tin tức về dược vương Đan Thanh, Tài Quyết ti ti tòa Chung Đoạn Nhận và chủ giáo Hải Siêu, bên trên còn viết dược vương Đan Thanh đề nghị hạ độc phá tan sức chiến đấu của Trấn Tây quân, Tiêu Nguyên soái đã tiếp thu. ͏ ͏ ͏ ͏
Con ngươi Ngưu Đại Lực co rụt lại, chấn kinh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy mà lại là dược vương Đan Thanh? Dược vương sao lại bán mạng vì Khánh Đế? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng mang vẻ mặt ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đan Thanh đã đầu nhập Khánh Đế. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực ngẩng đầu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, tin tức này từ đâu tới? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lộ ra nụ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ Chu Hoa của Phong Lâm Thành là bạn chí cốt của bản vương, trước đây khi bản vương và hắn cùng nhau cầu học ở đế đô, còn cùng nhau đánh Khánh Đế. Lúc đó người kia vẫn chưa phải là Khánh Đế, vì theo đuổi một nữ tử ta và Chu Hoa chụp bao tải lên người Khánh Đế, đánh cho hắn một trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Ngưu Đại Lực co giật hai lần, vương gia còn có chuyện cũ anh dũng bực này! Hai tay hắn cung kính đưa mật báo lại cho Lý Vân Hồng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nhận mật báo, may mắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- May mà có đạo trưởng ở đây, nếu không lần này đối mặt với độc dược của dược vương Đan Thanh, chúng ta không có cách nào phản kháng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực phẫn hận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, dược vương Đan Thanh ép chúng ta như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ nhịn như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nhíu mày hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực hơi híp mắt, độc ác nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thuần đạo trưởng có thể giải được độc dược của dược vương nhiều lần như vậy, có thể thấy thuật luyện đan của Đạo môn cao hơn hẳn dược vương, sao chúng ta không nhờ Thanh Thuần đạo trưởng cũng luyện chế độc dược, gậy ông đập lưng ông. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lắc đầu liên tục, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể, trong Phong Lâm Thành chẳng những có binh sĩ còn có rất nhiều bách tính, chẳng lẽ ngươi định độc chết cả bách tính sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thất sách rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày mai tác chiến, bản vương muốn đường đường chính chính giao phong với Khánh Quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực thở dài cúi đầu, nghiêm túc đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phủ thành chủ Phong Lâm Thành, dược vương Đan Thanh ngồi trong phòng, liên tục hắt hơi vài cái, hắn sờ lên mũi mình, kỳ quái thật hôm nay sao lại hắt hơi mãi thế nhỉ? Chẳng lẽ là bị cảm? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, mây trên bầu trời càng dày hơn, trời đất trở nên u ám, gió Bắc thổi vù vù. ͏ ͏ ͏ ͏
Thùng thùng thùng... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng trống trận vang trời nổi lên, Lý Vân Hồng suất lĩnh mấy vạn đại quân ra khỏi doanh trại, đi đến trước Phong Lâm Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Phong Lâm Thành, lúc này đại quân cũng đã hội tụ, không gian tràn đầy sát khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Tiêu Nguyên soái, Vương Chấn Vũ, Đan Thanh, Chung Đoạn Nhận leo lên tường thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái híp mắt nhìn đại quân phía dưới, trong lòng lộ ra ý cười, ít đi hơn một nửa! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng giơ roi ngựa lên, giận dữ quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu Nguyên soái, bản vương vẫn cho rằng ngươi là một vị tướng đường đường chính chính, vậy mà không ngờ ngươi lại sử dụng thủ đoạn hạ độc, ngươi không biết xấu hổ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái vịn tường thành, nhìn Lý Vân Hồng đang tức giận bên dưới, mặt lộ vẻ đắc ý lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, làm người nên đường đường chính chính, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với thiên địa, nhưng làm một quân nhân thì phải không từ bất cứ thủ đoạn nào, mọi thứ đều vì thắng lợi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, ngươi làm người thì rất tốt, nhưng làm một quân nhân, một vị tướng lĩnh thì ngươi lại không thích hợp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong quân trận Trấn Tây quân, các binh sĩ nghe thấy lời Tiêu Nguyên soái, giống như hôm qua bị giày vò thảm hại, ai ai cũng đều tràn đầy phẫn nộ, sát khí nồng đậm trào dâng trong lòng, đỏ mắt nhìn Tiêu Nguyên soái trên tường thành, hận không thể cho hắn ngàn nhát dao. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh đứng bên cạnh Tiêu Nguyên soái, vênh váo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vậy đủ để thấy hôm qua bọn hắn đã chịu tổn thất nặng nề. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Tiêu Nguyên soái đỏ lên cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhờ có Dược Vương ra tay tương trợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng giơ roi ngựa lên, giận dữ quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Họ Tiêu kia, ngươi có dám ra khỏi thành chiến đấu một trận hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy vạn binh sĩ cùng nhau giơ cao vũ khí, gầm thét kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chiến! Chiến! Chiến! Báo thù! Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
Ý chí chiến đấu sục sôi vang vọng tận mây xanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tường thành, sắc mặt Tiêu Nguyên soái lạnh lẽo, nhìn Trấn Tây quân ở bên dưới sục sôi ý chí chiến đấu, vô thức nắm chặt nắm đấm. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận nheo mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu bọn hắn chỉ có quân đội thế này, có chiến đấu một trận cũng không sao, chúng ta vẫn chiếm ưu thế về mặt số lượng binh sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh kiêu ngạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Ti tọa nguyên soái cứ yên tâm, chắc chắn đây chỉ là quân đội còn sót lại của bọn hắn, những binh sĩ khác đều đã trúng độc của ta, tuyệt đối không được yên ổn. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất