Chương 386: Quyết Chiến Cuối Cùng
Bên trong, Lý Vân Hồng xoay người cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung nghênh Quán chủ trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng cũng dẫn theo đông đảo tu luyện giả cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung nghênh Quán chủ trở về! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hất phất trần nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên cả đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng... ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng mong chờ nhìn Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, trận chiến này ai thắng? ͏ ͏ ͏ ͏
Những tu luyện giả còn lại cũng nhìn về phía Lý Bình An, trong mắt mơ hồ mang theo bất an và chờ mong. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo thắng được một chiêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng che ngực, chân lảo đảo lùi lại một bước, sắc mặt ửng hồng, trong mắt lộ vẻ mừng như điên. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực vội vàng đỡ lấy Lý Vân Hồng, lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng hít sâu một hơi, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vui mừng, ta đang vui mừng, đại cục đã định! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng ha ha cười to, giống như Lý Vân Hồng nói, Quán chủ thắng là đại cục đã định. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Lý Bình An ở trong quân doanh thêm hai ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Chập tối ngày thứ ba, trong lều vải xuất hiện một cánh cửa đá nhỏ, cửa đá từ từ mở ra, Ninh Khuyết một thân thần bào đi từ bên trong ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thần bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh, mừng rỡ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư đệ, cuối cùng ngươi đã về. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần hồn của Ninh Khuyết nhập vào thể xác ngồi xếp bằng trên mặt đất, mở to mắt, nhảy lên một cái, nắm trong tay pháp kiếm của Lý Bình An, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền sư huynh hộ pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần không thèm để ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là sư đệ ta, ta giúp ngươi hộ pháp là chuyện đương nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ dưới đất đứng lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt Ninh Khuyết sáng lên, vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đã về rồi sao? Tình hình chiến đấu như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là sư phụ thắng? ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi dẫn Ninh Khuyết đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người đi vào trong một lều vải cách đó không xa, gặp được Lý Bình An đang tĩnh tọa trên giường. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay Ninh Khuyết dâng pháp kiếm, quỳ trên mặt đất nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đệ tử đến đây phục mệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở to mắt, tay khẽ vẫy pháp kiếm ‘vù’ một tiếng bay trở về, rơi vào lòng bàn tay Lý Bình An, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng dậy trả lời! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng... ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng dậy khỏi mặt đất, cung kính thẳng người. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- U Minh giới thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cung kính trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dưới sự dẫn dắt pháp kiếm của sư phụ, đệ tử đã đi khắp Khánh Quốc trong U Minh giới, hỗn loạn sát phạt không ngớt, quỷ quái mọc lên như rừng. Quỷ vương đều là hoàng thất của Khánh Quốc, bị đệ tử chém chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhẹ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không có gì lạ, sau khi Đế Hoàng trước đây của Khánh Quốc qua đời được cả nước hương hỏa tế bái, rất dễ thành Quỷ vương ở hạ giới, còn những quỷ quái mong muốn được thành Quỷ vương đều bị bọn hắn thôn tính. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng dậy khỏi giường, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi ở lại trong quân trợ giúp sư huynh các ngươi hoàn thành Phong Thần chi chiến, vi sư phải về trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cùng chắp tay thi lễ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi ra ngoài lều trại, từng bước dưới chân sinh ra một Thái Cực Đồ nhỏ, nâng hắn bay lên trời, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, Lý Vân Hồng dẫn theo đông đảo tu sĩ đến lều trại, ở bên ngoài cười ha ha gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Lý Vân Hồng cầu kiến Quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lều trại ‘xoạt’ một tiếng xốc lên, Ninh Khuyết từ bên trong đi ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, sư phụ ta đã về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- A... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ngạc nhiên thốt lên một tiếng, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Về lúc nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mới vừa rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thở dài một hơi, bất an nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ không từ mà biệt, hay là do chúng ta tiếp đón không chu đáo? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia nghĩ nhiều rồi, chỉ là sư phụ quen sống trên núi, có chút không thích ứng với nơi này, hơn nữa, sư phụ cũng không thích xã giao. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một thời gian sau, Trấn Tây quân một mạch tồi thành nhổ trại, liên chiến liên thắng, sau nửa tháng Tiêu Nguyên soái tử chiến trên sa trường, một nhánh chân linh lên trên Phong Thần bảng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại một tháng sau, Trấn Tây quân mênh mông cuồn cuộn đi vào quốc đô An Khánh thành, cửa thành mở rộng, trong thành tràn đầy khí tức áp lực tĩnh mịch, dân chúng niêm phong đóng cửa, trên đường yên ắng không một bóng người. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cưỡi ngựa đứng trước quân trận, sai bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bưu, Bạch Lãng các ngươi dẫn đầu binh sĩ chủ lực canh giữ ngoài thành không được tự ý manh động. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tướng lĩnh cùng nhau tiến lên, hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lại nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Viên Phần, ngươi dẫn đầu một đội binh sĩ kiểm soát phòng thủ trong thành, không được quấy rầy dân chúng. ͏ ͏ ͏ ͏