Chương 401: Luyện Chế Trận Đồ
Lý Bình An không nói gì nhìn Bạch Hiểu Thuần, cất bước đi ra phía ngoài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo lại với bọn họ một tiếng, vi sư phải đi ra ngoài một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần theo bản năng gật đầu một cái, sau đó vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người đừng có đi chứ! Ngộ nhỡ sư huynh muốn đánh ta thì phải làm sao bây giờ? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Khi la lên, Lý Bình An đã chân đạp Thái Cực đồ, tiêu sái bay lên không trung vọt đi xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi Lý Bình An quay về, đã là hai ngày sau, trên lưng địu mấy cái túi trở về hạ xuống trước đại môn của Tam Thanh quan, đám người Thanh Tuyết, Thanh Vũ và Thạch Hạo ở trong viện vội vã chào đón. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Ninh Khuyết đi tới nhận lấy túi của Lý Bình An, hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, thứ người cầm là gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chút đất cát mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức ôm lấy bắp đùi của Lý Bình An, khóc lóc kể lể la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người phải làm chủ cho ta! Sư huynh hắn ăn hiếp người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An buồn cười nhìn Bạch Hiểu Thuần gào khóc không có tí nước mắt nào, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao hắn lại ăn hiếp ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần khóc thút thít vài tiếng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta không cẩn thận đuổi đám mẫu thú mà sư huynh uống sữa chúng nó, thế nên hắn đánh ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Bao bố trong tay Thạch Hạo phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, bóng dáng chợt thoáng qua, đi đến che miệng Bạch Hiểu Thuần lại, thấp giọng quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi câm miệng cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần rung rung cổ họng, ô ô ô kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ kinh ngạc nhìn Thạch Hạo, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ sư đệ vẫn còn uống sữa sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hiếm khi đỏ mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật ra là những mẫu thú kia có quá nhiều sữa, bức bối đến mức khó chịu, mới tìm đến ta giúp một tay, ta căn cứ vào lý niệm Đạo môn quảng đại, phổ độ chúng sinh để giúp chúng nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết, Thanh Tuyết, Thanh Vũ cười hi hi ha ha, chế nhạo nhìn Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhìn Bạch Hiểu Thuần trong tay, giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, tên khốn kiếp này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng làm rộn nữa, vi sư định sẽ bế quan, các ngươi ở đây cho đàng hoàng đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo khẽ buông tay, Bạch Hiểu Thuần lập tức giãy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám đệ tử cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xách ba bọc lớn thong dong đi vào bên trong viện, nhanh chóng đi vào trong phòng luyện đan. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong phòng luyện đan chỉ có một lò luyện đan đặt ở giữa phòng, còn lại trống không chẳng có gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đặt ba túi vải vào trong phòng, sau đó mang lò luyện đan ra, quay lại bên trong phòng, thở dài một hơi, đưa một ngón tay ra, lôi hỏa dù sao cũng không phải là chân hỏa dùng để luyện chế loại bản mệnh trận đồ này, không đủ lực, đến khi chích máu, sẽ càng chảy mạnh hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Một dòng máu tay bay ra từ đầu ngón tay của Lý Bình An, giãy dụa trên không trung chẳng khác nào từng con linh xà, hình thành nên một trận đồ khổng lồ, trận đồ xoay tròn rền vang! Một luồng huyết diễm bay lên khỏi trận đồ, hỏa diễm liếm lên nóc phòng, tràn ngập toàn bộ phòng luyện đan. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba túi vải phía dưới ồn ào một tiếng rồi tuôn ra, một túi cát trong suốt, một túi hắc hoàng nê thổ, còn có một túi bích thanh sắc thạch đầu, cát là Lý Bình An tìm thấy được ở bảo khố của Khánh Quốc khi trước, hiện giờ là Đường Quốc, cũng coi như là một loại linh tài, bùn đất được lấy từ sâu bên trong nền đất thổ địa, đá chính là do Đường Quốc đệ nhất cao sơn, Kiếm Huyền sơn thần mang từ Sơn Phúc tới, cũng là tinh hoa của ngọn núi kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Huyết luyện đại trận bắt đầu chậm rãi hạ xuống, in xuống cả một vùng đất, từng sóng huyết diễm cuồn cuộn trong căn phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngồi xếp bằng trong trung tâm trận pháp, tay kết ấn từng ấn tín hiện lên, ấn tín xông vào bên trong huyết diễm rồi dung nhập vào bùn đất và cát đá, cát đá và bùn đất bình thường xuất hiện thổ hoàng sắc quang mang, từng đám bay lên, trôi lơ lửng giữa không trung, dần dần bùn đất cát đá bị hòa tan, hội tụ vào một chỗ, tạo thành một luồng quang mang, bên trong hoàng quang, từng tấm phù văn lập lòe. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời gian chậm rãi trôi qua, theo sự dung nhập vào bên trong càng ngày càng nhiều của phù văn, quy luật của thổ giữa thiên địa bắt đầu dung hòa với thổ hoàng sắc quang mang, kim đan trong cơ thể Lý Bình An cũng bắt đầu hơi rung động theo, cả người tiến nhập vào cảnh tượng như ảo như tỉnh, tất cả mọi thứ trong thiên địa đều biết mất, chỉ có một quy luật mông lung hiện lên trước mặt, quy luật âm lương diễn nghĩa rõ ràng lại vô cùng huyền ảo, quy luật của đất cũng dần dần hiện rõ, rành rành đang ở trước mắt, thế nhưng không thể nhìn rõ dù chỉ môt chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, Lý Bình An đột nhiên mở mắt, quát lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Tài đại trận thành! ͏ ͏ ͏ ͏