Dị Thế Đạo Môn

Chương 407: Bắt Yêu

Chương 407: Bắt Yêu
Tích Dịch Yêu há mồm thở dốc, khóe miệng nhỏ xuống máu màu đen, giơ hai tay xanh đen lên, trên ngón tay chậm rãi vươn lợi trảo ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư đệ, giao cho ngươi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lắc đầu ghét bỏ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã xấu lại còn yếu nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mới vừa rồi không phải ngươi đánh rất hăng say sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hùng hồn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban nãy ta đâu có biết hắn xấu như vậy! Hơn nữa hiện giờ hắn bị thương nặng như vậy, đánh thắng cũng chẳng có chút cảm giác thành tựu nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu phẫn nộ khàn giọng gào lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chính là tứ giai đại yêu! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chửi thề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy cũng vẫn rất yếu! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Tích Dịch Yêu dấy lên sự mệt mỏi, đâu ra mấy tên nghịch thiên tiểu tử này vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là sư huynh, ngươi nghe ta, bắt hắn về. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn về phía Ninh Khuyết bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là sư huynh, đệ nghe ta, bắt hắn về. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nãy giờ không có việc gì làm thoáng sửng sốt, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, sư huynh! ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu phẫn nộ la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gào! Các ngươi quả thực hiếp yêu quá đáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân trên mặt đất dùng sức đạp một cái, rầm một tiếng đá vụn bay tán loạn khắp nơi, bất thình lình phóng về phía Bạch Hiểu Thuần, trong mắt tràn đầy sự khuất nhục và phẫn nộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng dáng Ninh Khuyết thoáng chốc biến mất tại chỗ, giống như quỷ mị xuất hiện ngay bên cạnh Tích Dịch Yêu, Câu Hồn Tỏa Liên giống như roi da quét ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu đột nhiên xoay người một cái, hai móng chộp về phía trường tiên, xoạch một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi, Tích Dịch Yêu lộn một vòng rơi xuống mấy chục mét phía ngoài, giẫm chân xuống mặt đất ầm một tiếng rồi nháy mắt phóng lên cao, mới vừa rồi công kích là do nổi giận gây ra, cũng là để bọn Thạch Hạo lơi lỏng tâm trạng, Tích Dịch Yêu vốn không hề có ý liều mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bay cao hơn trăm mét, ánh mắt của Tích Dịch Yêu lộ ra sự căm hận, nhất định sẽ giết các ngươi, bổn tọa nhất định sẽ móc tim của từng người bọn ngươi ra, hiến tặng cho điện hạ, bóng dáng dần chậm rãi biến mất trong màn đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Rầm rầm rầm! Một tràng tiếng kim thiết vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu lập tức chỉ cảm thấy hoảng hốt một trận, thân thể căng chặt chợt rơi xuống, rầm một tiếng nện xuống đất, hiện ra hình dáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu phục hồi tinh thần lại, ra sức giằng co, bị Câu Hồn Tỏa Liên trói chặt lại rồi thì cho dù có là thần tiên cũng không tránh thoát nổi, chớ nói chi hắn chỉ là một con tứ giai tiểu yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu quay lại nhìn, hoảng sợ la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể như thế được? Rõ ràng ta đã ẩn thân rồi, sao ngươi có thể bắt được ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết tay cầm Câu Hồn Tỏa Liên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuy rằng thân thể của ngươi đã ẩn đi, thế nhưng linh hồn của ngươi thì bần đạo nhìn lóa mắt chẳng khác nào đèn đuốc trong đêm tối cả, tràn đầy nghiệp chướng và tội ác. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần thu nhỏ Cửu Xỉ Đinh Ba lại rồi dắt bên cạnh hông, vỗ tay đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, yêu thú là do ta bắt được, quay về sư phụ nhất định sẽ khen ngợi ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không nói gì nhìn Bạch Hiểu Thuần, không thấy là ta bắt nó sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đi về phía hai người, tiếp lời nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta phát hiện đầu tiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cãi lại la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đả thương, ta kêu sư đệ bắt lại, công lao lớn nhất là của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Đông đảo binh lính cưỡi ngựa đi tới, tướng lĩnh cầm đầu cúi đầu phẫn hận nhìn Tích Dịch Yêu trên đất, tung người xuống ngựa phịch một tiếng, nửa quỳ, cung kính bái lạy kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ các vị đại nhân đã giúp chúng ta diệt trừ yêu thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Những binh lính còn lại cũng cùng tung người xuống ngựa, nửa quỳ trên mặt đất nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ chư vị đại nhân đã giúp chúng ta trừ tận gốc yêu thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau đứng dậy đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cũng gãi gãid dầu, đưa tay ra đỡ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần phải quỳ, không cần phải quỳ, mau đứng lên đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Động tác của hai người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần đột nhiên ngừng lại, sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng, trên đường phố vắng vẻ nổi lên một cơn gió lớn, trong gió xen lẫn cát bụi, thổi từ phía nam đường tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bất thình lình nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, ánh mắt như đao nhìn về phía đường phố nơi xa xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần rút Cửu Xỉ Đinh Ba, nháy mắt biến dài, ầm một tiếng chống lên trên mặt đất, trên Cửu Xỉ Đinh Ba tràn ngập thái thanh tiên quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cũng không đoái hoài đến Tích Dịch Yêu nữa, Câu Hồn Tỏa Liên đột nhiên thu về, giống như một con hắc long sống động lượn quanh bên người Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng lĩnh và binh lính đều phát hiện sự không bình thường của đám người Thạch Hạo Ninh Khuyết, từng người phóng lên trên ngựa, rút trường đao ra khỏi vỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cuối con đường. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất