Chương 42: Đạo Sĩ Xuống Núi
Lý Bình An đến trước phòng, đẩy cửa ra rồi đi vào gỡ pháp kiếm từ đầu giường xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng sau lưng Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, ngài dự tính sao? Đi báo thù cho thôn kia? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, lúc nãy trước mặt Tam Thanh Đạo Tổ ta đã nghĩ thông suốt, chuyện này ta không làm sai, nếu cho ta làm lại lần nữa ta cũng sẽ chém chết lang yêu tế linh. Thảm kịch này phát sinh như vậy là do thế giới hỗn loạn vô tự này. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng chấn động kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ ngài muốn xuống núi thay đổi trật tự của thiên hạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sửng sốt nhìn Bạch Vân, sao ngươi lại nghĩ ta có thể thay đổi trật tự thiên hạ? Có đề cao ta quá không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không thể thay đổi thiên hạ được. Chuyện duy nhất ta có thể làm là ổn định trật tự của vùng núi này để những chuyện tương tự tuyệt đối không thể phát sinh lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Bạch Vân đạo trưởng lóe lên một tia may mắn rằng quan chủ không có bị nóng giận xông đầu chạy ra ngoài, mấy đại thánh địa cái nào cũng tồn tại Thánh cấp không dễ đối phó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cầm pháp kiếm đi ra, Bạch Vân vội vàng đuổi theo một đường đi vào tiền viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ nhảy nhót chạy tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhảy xuống từ cây đào, cầm theo một nhánh hoa đào đi về phía Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Thanh Phong, mặt không cảm xúc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể đừng phá hoại cây đào của ta được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vuốt tóc rủ trên tráng u sầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai! Ta cũng không muốn! Nhưng chỉ có hoa đào trên cây này mới có thể phụ trợ cho vẽ đẹp tuyệt trần của ta, mấy thứ khác xấu quá. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười lạnh một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ chạy đến trước mặt Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh tuyết giữ chặt tay Lý Bình An nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, lúc nãy người khóc! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, ta ổn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, có phải là người không nghe lời dạy của Đạo Tổ không? Lúc trước cha ta thường xuyên mắng ta, vừa mắng ta liền khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An búng một phát lên trán Thanh Vũ, không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói bậy bạ gì đó? Đạo Tổ là người mà các ngươi có thể nói xấu sau lưng à? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ôi một tiếng che lấy cái trán rồi bĩu môi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An từ tốn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi ở nhà ngoan ngoãn nghe lời Bạch Vân, vi sư phải ra ngoài mấy bữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng... Nhưng sư phụ mới về hôm qua mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoa đầu Thanh Tuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này sư phụ có chuyện cần làm, các ngươi ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc tu luyện. Khi ta trở lại sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ cùng nhau gật đầu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng bên cạnh cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, hay là cho ta đi cùng ngài! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngạc nhiên nhìn Bạch Vân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyến đi này không biết tốn bao nhiêu lâu, cũng nên có người giúp ngài chăm sóc cơm nước, sinh hoạt hằng ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An âm thầm suy nghĩ, mặc dù gặp được hai tế linh yếu nhưng không có nghĩa tất cả tế linh đều yếu! Chẳng may gặp phải một tên cực mạnh thì sao? Nếu có Bạch Vân bên cạnh chắc sẽ ổn hơn chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng được! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhìn Thanh Phong nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta và quan chủ ra ngoài, ngươi ở đây chăm sóc tốt hai sư tỷ của ngươi, có chuyện xảy ra thì coi chừng ta về sẽ xử lý ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong không nhịn được nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết rồi, Minh Nguyệt còn bị ta nuôi đến trắng trẻo mập mạp thì hai nha đầu này tính là gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bĩu môi nhìn Thanh Phong nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kêu sư tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt mày Thanh Phong nháy mắt cứng đờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay đầu kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Ngưu! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu đang tựa trên góc tường nơi xa dựng thẳng hai móng trước lên, nhắm mắt kêu ụm bò, ánh sáng nhè nhẹ thoáng hiện lấp ló dưới lông trâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Ngưu! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu cuả Lý Bình An truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu mở to mắt, xoay người đứng lên chạy lộc cộc về phía Lý Bình An, hưng phấn quay quanh hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vỗ vỗ Thanh Ngưu, nó lập tức an ổn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhảy lên lưng Thanh Ngưu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Nói rồi hắn tiến lên dẫn Thanh Ngưu đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thanh Phong cùng tiễn ra cửa, đưa mắt nhìn Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu dần biến mất trong núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người đứng đầu đi hết, Thanh Phong lập tức thấy nhẹ nhàng, hắn đưa hai tay ra sau đầu thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai vị sư tỷ, chúng ta về thôi! ͏ ͏ ͏ ͏